Mặc dù từ lúc bác Phúc đưa điện thoại cho bọn họ thì số của Tần tiên sinh đã có sẵn ở trong danh bạ rồi, thế nhưng Tô Bối vẫn chưa gọi điện cho tiên sinh lần nào, ngay cả nhắn tin cũng không nốt.
Cho nên, khi thấy tin nhắn của Tần tiên sinh gửi đến, trong thoáng chốc Tô Bối đơ người ra không kịp phản ứng gì cả.
Vậy là, Tần tiên sinh vẫn còn chưa đi sao?
Đôi mắt Tô Bối ánh lên ý cười, đọc xong nội dung tin nhắn liền gọi điện qua cho Tần Thiệu.
Tô Bối: :”Ba ba?”
Tần Thiệu: “Con biểu diễn xong rồi sao?”
Tô Bối: “Vâng.”
Tần Thiệu: “Ba đang ở trên xe, dừng ở trong bãi đỗ xe ngoài cổng trường.”
Nghe vậy, Tô Bố hơi sững lại, đại khái đã hiểu được ý của Tần tiên sinh.
“Vậy ba đợi con một xíu nha, con và Tiểu Bảo qua đó ngay đây ạ.”
* * *
Tại cổng trường, ánh mắt Tần tiên sinh hướng ra ngoài ô cửa kính, nhìn thấy đôi chân nhỏ bé đáng yêu của Tô Bối đang nhảy chân sáo về phía mình, đồng thời lấp ló đằng sau cô là Tô Tiểu Bảo đang cầm giúp cho chị mình mấy túi đồ. Ban đầu trên gương mặt Tần tiên sinh còn mang theo vẻ lạnh lùng trầm tư, ngay sau khi thấy hai đứa nhóc đã lập tức trở nên ôn hòa hơn một chút.
Ngay cả tài xế ở hàng ghế phía trước lúc đầu cũng cảm thấy tiên sinh hình như đang không vui, sau khi thấy nét mặt tiên sinh thả lỏng hơn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ba ba?” Tô Bối đi đến bên cạnh cửa xe liền thấy Tần Thiệu cho hạ cửa kính xuống.
Tần tiên sinh nói ngắn gọn một câu: “Lên xe, về nhà.”
Tô Bối sững người lại.
Cô đã quen với việc hình tượng của Tần Thiệu trong tiểu thuyết là nhân vật phản diện nghiêm khắc, âm u lạnh lẽo cho nên khi nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của Tần tiên sinh lúc này, Tô Bối cũng chẳng hề cảm thấy kỳ lạ.
Chỉ có điều, bây giờ phải về nhà liền....
Trên gương mặt Tô Bối lộ ra vẻ khó xử.
“Ba ba, bây giờ người cứ về trước đi ạ, một lát nữa trường con còn có một số hoạt động ngoại khóa nữa.” Tô Bối giải thích.
Các hoạt động trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường trung học Duy Minh diễn ra kéo dài cả ngày, sau chương trình biểu diễn văn nghệ, còn có hoạt động phát triển kỹ năng mềm và giao lưu giữa các lớp nữa.
Nghe vậy, lông mày Tần tiên sinh nhíu lại, trầm giọng hỏi: “Bây giờ sao?”
Tô Bối gật đầu: “Vâng, hoạt động sắp bắt đầu rồi ạ.”
Tần Thiệu: “Đến mấy giờ?”
“8 giờ ạ”, nói xong, Tô Bối lại nói thêm một câu: “ Đều là hoạt động ở trong khuôn viên của trường thôi ạ, nếu như không có chuyện gì ngoài dự kiến thì bọn con sẽ trở về sớm hơn một chút ạ.”
“Con trước tiên lên xe đã, sau đó thay một bộ quần áo khác!” Đột nhiên mặt Tần tiên sinh tối sầm lại nói. Trong giọng nói còn mang theo ngữ điệu nghiêm khắc hiếm khi thể hiện rõ trước mặt Tô Bối.
Lúc này, trên người Tô Bối còn mặc bộ đồ nhảy chính là trang phục biểu diễn với cả lớp trong tiết mục cuối mà cô vẫn còn chưa kịp thay ra, bên trên khoác cái áo đồng phục của Tiểu Bảo, thế nhưng bên dưới thì lại mặc một cái quần short bò, lộ ra hai cái chân trắng mịn.
Chả trách lại khiến Tần tiên sinh quạo như vậy.
* * *
Một đứa con gái, ăn mặc thành cái bộ dạng này là cái kiểu gì! Lại còn định tiếp tục mặc vậy mà đi chơi với mọi người trong trường đến tận tối?
Hơn nữa, bởi vì đồng phục của Tô Tiểu Bảo dài hơn đồng phục của Tô Bối rất nhiều, cho nên cô bé mà mặc như thế này, nếu người khác không nhìn kỹ thì khéo lại tưởng là phía dưới không có mặc gì cả.
Tô Bối mặc dù đột nhiên bị Tần tiên sinh nghiêm khắc dạy dỗ khiến cô có chút sợ, nhưng khi nghe Tần Thiệu nói vẫn ngoan ngoãn trèo lên xe, quay vào chỗ tấm ngăn, sau đó thay ra trang phục biểu diễn vừa rồi ở trên người.
Ngoài xe, hai cha con đang đứng chờ.
Tô Tiểu Bảo đột nhiên cau mày, mặt khó chịu lẩm bẩm một câu: “Bọn con gái bây giờ đều mặc như vậy cả, ba có phải là quá cứng nhắc bảo thủ hay không?”
Nghe vậy, Tần Thiệu liếc Tô Tiểu Bảo một cái, cố gắng áp chế lại cơn tức trong người: “Con cảm thấy Tô Bối mặc cái kiểu này là đẹp à?”
Tô Tiểu Bảo: “....”
Không đẹp gì cả.
Chẳng qua là cậu thấy Tần Thiệu giận dữ với Tô Bối như vậy nên trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Thay xong quần áo, Tô Bối từ trên xe bước xuống, lại đi đến bên cạnh Tần tiên sinh.
“Ba ba”.
Tần Thiệu cúi đầu nhìn về phía Tô Bối, lúc này Tô Bối đã mặc trên người bộ đồng phục [thành công giảm bớt 80% hiện tượng yêu sớm khi còn đi học] của mình, thấy thế, gương mặt căng thẳng cau có từ nãy đến giờ của Tần tiên sinh cuối cùng mới có thể dịu đi một chút.
Tần Thiệu: “Con muốn tham gia hoạt động đó sao?”
“Vâng vâng.” Tô Bối gật gật cái đầu nhỏ y như gà con đang mổ thóc vậy.
Trước đây, lúc bọn họ còn đang theo học ở trường trung học huyện Hồng Tinh, trong trường không có nhiều hoạt động như vậy, dù là hoạt động tổ chức giữa các học sinh trong cùng một lớp với nhau cũng không có luôn, mà nếu có cũng sẽ không để cô và Tô Tiểu Bảo cùng tham gia.
Thấy Tô Bối hai mắt sáng lấp lánh, trong đôi mắt còn hiện đầy hai chữ “chờ mong” , Tần tiên sinh cảm thấy thật là đau đầu.
Cuối cùng, Tần tiên sinh nới lỏng miệng, chỉ nhấn mạnh một câu: “Sau khi kết thúc hoạt động phải về nhà ngay, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ba.”
Còn về phía thằng nhóc nhà Tạ gia, đợi ông điều tra rõ ràng rồi sẽ giải quyết sau.
“ Được ạ”, ý cười lan tỏa trên cả gương mặt Tô Bối : “Cảm ơn ba ba, tạm biệt ba ~ ”
Dứt lời, Tô Bối vui vẻ rạng rỡ kéo kéo Tô Tiểu Bảo đang đứng cạnh mình chạy lại về phía trường học, hoàn toàn không hề chú ý đến, cảnh tượng vừa diễn ra đã bị những học sinh rình mò quanh đấy từ sớm chụp lại bằng điện thoại cách đó không xa.
Nhìn hai đứa trẻ chạy về phía cổng trường rồi dần dần biến mất khỏi tầm mắt, Tần tiên sinh rất hiếm khi thở dài một cái, rồi sau đó mới lên xe, bảo tài xế đi đến công ty, đồng thời để lại hai chiếc xe tiếp tục đỗ ở cổng trường đợi bọn nhỏ.
Trên xe, Tần Thiệu mở album ảnh trong điện thoại ra.
Bên trong là hơn hai mươi tấm ảnh vừa rồi ông chụp ở trong hội trường: Có ảnh Tô Bối lên sân khấu chào mọi người, có ảnh là khi cô đang trình diễn piano, rồi cả lúc Tô Bối chào cảm ơn khán giả nữa.
Tần Thiệu chọn ra vài tấm chụp đẹp nhất rồi đăng lên vòng bạn bè.
Còn hai tấm ảnh Tô Bối cùng bạn học của mình nhảy bài múa hiện đại, Tần tiên sinh nhìn xong, ánh mắt tối sầm, sau đó liền thu điện thoại lại rồi đem hai tấm ảnh kia vĩnh viễn chôn vùi vào album ẩn trong điện thoại của mình.
* * *
Về tới trường học, Tô Bối mới chợt nhớ ra một chuyện.
Tô Tiểu Bảo: “Chị làm sao thế? ”
Tô Bối: “ Chị quên mất một chuyện. ”
Cô quên mất không hỏi vừa rồi Tần tiên sinh có thấy mình biểu diễn hay không. Chẳng biết tại sao, đối với việc này, Tô Bối lại cực kỳ để tâm.
Ngay lúc này, điện thoại trong tay Tô Bối bỗng nhiên rung lên hai cái.
Là lời nhắn của Tần tiên sinh vừa mới đăng lên trong vòng bạn bè: Biểu diễn không tệ.
Tô Tiểu Bảo bên cạnh còn đang không hiểu có chuyện gì xảy ra: “Chị quên cái gì cơ? ”
“À không có gì đâu.” Tô Bối lắc lắc đầu, lén lút lấy tay giấu đi màn hình điện thoại rồi cười cười, đôi mắt màu nâu nhạt hiện lên nét tinh nghịch vui vẻ.
Nhân tiện, Tô Bối liền đổi tên [Tần tiên sinh] mà bác Phúc đã lưu sẵn trên điện thoại thành [Ba ba].
Đúng lúc này, Tần tiên sinh lại nhắn thêm một tin tới: Đừng chơi trễ quá.
* * *
Khi Tô Bối và Tô Tiểu Bảo quay trở lại lớp học, lớp bọn họ đã bốc thăm xong hoạt động giao lưu rồi, ngay sau đó, Tô Bối nghe được từ miệng bạn cùng bàn Đổng Văn Kỳ một “tin dữ - đối tượng giao lưu của lớp họ là lớp A2.
Cô nàng ngồi bên cạnh thấy Tô Bối vẫn rất bình tĩnh, lại còn để lộ ra bộ dạng có chút chờ mong nữa, Đổng Văn Kỳ cũng đến cạn lời: “Cậu không cảm thấy lo lắng, bất an, căng thẳng hay hồi hộp một chút nào sao? ”
“ Hồi hộp cái gì cơ? ” Tô Bối ngạc nhiên.
“ Lớp A2 ý! Đợi đã ”, đang nói bỗng Đổng Văn Kỳ dừng lại, nghiêm túc nhìn về phía Tô Bối: “ Cậu không biết thật hay là bị ngốc thế, Tống Tâm Di chính là ở lớp A2 mà! ”
Mặc dù là lần này có cơ hội giao lưu với lớp A2, tiện thể còn có được cùng nhau đi tham quan sân trường, bất quá khi nhớ tới đoạn “ân ân oán oán” của Tống Tâm Di và Tô Bối, Đổng Văn Kì đột nhiên cảm thấy cảnh sắc sân trường cũng không còn đẹp nửa.
Đầu tiên là cuộc bình chọn hoa khôi, sau đó lại là các thể loại bình luận cà khịa, khích bác để so sánh hai người trên diễn đàn trường, hôm nay bọn họ lại đều có tiết mục biểu diễn piano trên sân khấu nữa. Thật sự là đối đầu quá nhiều....
Ngẫm lại, nếu quả thật để cho hai người này mặt đối mặt thì....
---- Không, cảnh tượng này cô không dám nghĩ đến.
Tô Bối: “......”
Cô thật sự không biết Tống Tâm Di học ở lớp A2.
Toàn trường có bốn, năm mươi lớp tham gia bốc thăm, thế mà cũng có thể khiến cô và con gái cưng của nam chính trong tiểu thuyết đụng phải nhau, tại sao lại có thể trùng hợp như vậy chứ?
Lấy lại tinh thần, Tô Bối quơ quơ tay với Đổng Văn Kỳ, nháy mắt nói: “Sợ cái gì chứ, cô ta chả nhẽ có thể ở trước mặt nhiều người như thế xông ra ăn tươi nuốt sống tớ được hay sao? ”
“Cậu trước đây không phải còn định xé xác đám fan của cô ta sao? Dũng khí lúc đó bây giờ đem ra dùng tiếp đi.”
Đổng Văn Kỳ: “Nhưng tình huống bây giờ không giống lúc đấy mà.”
Đấu cùng với cái bọn binh hèn tướng nhát kia Đổng Văn Kỳ căn bản chẳng thèm sợ, nhưng nếu đối diện với Tống Tâm Di thì cô nàng thật sự cũng hơi bị e ngại.
Tô Bối lại an ủi Đổng Văn Kỳ một chút: “Thôi được rồi, đừng sợ, nếu có xé xác đứa nào cũng là tớ đi xé, cậu trốn xa xa một tý, bảo vệ tốt bản thân là được.”