"Nghe nói 16 tuổi gã đã tới Luyện Khí tầng năm, cũng coi như thiên tài, thế mà vẫn chưa gia nhập môn phái."
"Ông tổ nhà họ Long là Luyện Khí tầng chín, cả gia tộc cũng tương đương với môn phái trung đẳng, việc gì phải gia nhập vào môn phái khác?"
"Nhưng chẳng phải tự gã nói là muốn gia nhập Phiêu Miểu Phái sao?"
"Chắc chắn người ta nhìn trúng hai vị nữ đệ tử Phiêu Miểu Phái, đúng là không tinh mắt gì cả!"
Mọi người vốn đang xếp hàng đều tản ra, không dám xuất hiện trong vòng mười mét.
Nhưng tiếng bàn luận xôn xao đã truyền khắp nơi.
Diệp Phong nghe những lời nọ, lập tức nhận ra Long Kỵ Thiên đang đánh giá Lý Kiều Kiều và Mặc Oanh, ánh mắt như phát sáng.
Lý Kiều Kiều xinh xắn, so với hai người đẹp nhờ son phấn ở bên cạnh Long Kỵ Thiên thì phải xinh hơn bao nhiêu.
Còn về Mặc Oanh, tuy đội nón phủ vải đen, nhưng dáng người thướt tha uyển chuyển, hơn nữa trên người tự mang khí chất lạnh lùng.
Đừng nói Long Kỵ Thiên, cho dù là Diệp Phong, dưới tình huống không quan tâm vẻ ngoài, cũng cảm thấy dáng người này rất hoàn hảo.
"Bốp" một tiếng.
Long Kỵ Thiên đập năm viên linh thạch hạ phẩm lên bàn, nói một cách ngạo nghễ.
"Từ hôm nay trở đi, bổn công tử chính là đại sư huynh Phiêu Miểu Phái, những người khác gặp ta đều phải chào hỏi, đặc biệt là hai sư muội xinh đẹp này, mỗi ngày còn phải hầu hạ sinh hoạt cho ta."
Diệp Phong nhìn Long Kỵ Thiên như nhìn kẻ ngu.
Đối với loại người suy nghĩ không thuần khiết như này, có đánh chết hắn cũng không nhận vào môn phái.
"Tâm thuật bất chính, nhân phẩm thấp kém, không phù hợp yêu cầu." Lúc này, ngay cả hệ thống cũng nhảy ra nhắc nhở.
Lần đầu tiên Diệp Phong nhận thấy hệ thống chó má cũng ăn ý với mình, đồng thời từ chối Long Kỵ Thiên.
Thế là Diệp Phong chỉ năm viên linh thạch trên bàn, nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Ta mặc kệ ngươi là Long Kỵ Thiên hay là Long Ngạo Thiên hay là Triệu Nhật Thiên, Phiêu Miểu Phái của chúng ta đều không nhận, ngươi thấy chỗ nào mát thì ra chỗ đó đi."
"Ngươi dám từ chối ta?"
Long Kỵ Thiên trợn mắt, rất tức giận.
Thấy thế, Diệp Phong thầm nghĩ giới tu hành đúng là không thiếu cái thể loại phản diện ngu ngốc này.
Nhưng hắn cũng không lo Long Kỵ Thiên tới báo thù, dù sao hắn chính là chưởng môn phái chính quy được phủ thành chủ che chở.
Nếu như đến cả hậu bối của một gia tộc mà cũng sợ, vậy còn đâu chỗ đứng nữa?
"Ngươi chưa từng bị từ chối hả?" Diệp Phong ngước mắt, chỉ rãnh nước bẩn ở đằng xa: "À đấy, bên kia có vẻ mát."
"Trên đời này chưa có ai dám từ chối bổn công tử, ngươi là người đầu tiên!"
Hai tay Long Kỵ Thiên đẩy mạnh, hai thiếu nữ trang điểm loè loẹt trong lòng gã bị đẩy ngã ra đất.
Gã bước lên trước, giơ nắm đấm lên.
Nhưng ở nơi cách đỉnh đầu Diệp Phong một thước đã ngừng lại, bởi vì Long Kỵ Thiên bị hai hộ vệ đứng đằng sau gã ngăn lại.
"Thiếu công tử, đây là chưởng môn Phiêu Miểu Phái, ngài không thể đánh được, đến tai phủ thành chủ thì không xong đâu."
Một hộ vệ trầm giọng nói.
"Đúng vậy."
Hộ vệ còn lại cũng lên tiếng.
Diệp Phong nhướn mày: "Có khi hai hộ vệ này không phải tới bảo vệ ngươi, mà là tới đề phòng ngươi chọc phải người không nên chọc."
"Nói láo, một tên chưởng môn của môn phái hạ đẳng, Long Kỵ Thiên ta còn phải sợ chắc?"
Long Kỵ Thiên hất tay hai hộ vệ, chỉ vào mũi Diệp Phong: "Ngươi tưởng bổn công tử không dám đánh ngươi thật chắc?"
"Thế ngươi đánh đi!"
Diệp Phong xoè hai tay, chẳng hề bận tâm.
Nếu như thật sự đánh nhau, hắn lập tức ngã xuống đất không dậy, không có một trăm viên linh thạch thì không dậy.
"Tông môn mới gây dựng, ta là chưởng môn, nhất định phải cố gắng mưu tính lợi ích cho tông môn." Diệp Phong thầm tính toán trong lòng, cực kì mong đợi Long Kỵ Thiên đánh tới.
Long Kỵ Thiên vừa nghe Diệp Phong nói vậy, tức giận giơ tay, nhưng vừa nghĩ tới nhỡ đánh Diệp Phong, phân chia hoa hồng của gia tộc mình sẽ bị trừ đến sang năm.
Thế là gã thu tay về.
Thấy Long Kỵ Thiên không ra tay, Thạch Lỗi với các đệ tử Phiêu Miểu Phái đang chuẩn bị ra tay cũng thở dài một hơi.
Nhưng để bản thân không mất mặt, Long Kỵ Thiên lại nghĩ tới một kế hèn khác, gã chỉ vào mặt mũi, cười lạnh với Diệp Phong.
"Ta không đánh ngươi, thế ngươi dám đánh ta không? Bổn công tử đứng ở đây, ngươi đánh đi!"
Long Kỵ Thiên nghĩ Diệp Phong sẽ không dám đánh mình, như thế hai bên coi như hoà nhau.
Đương nhiên gã vẫn sẽ giữ được thể diện.
Diệp Phong vừa nghe vậy, hai mắt trợn tròn.
Trời đất!
Còn có yêu cầu vô lý vậy cơ hả?
Bụp!
Một quyền cứng rắn đánh vào mũi Long Kỵ Thiên, máu mũi phun ra.
Long Kỵ Thiên lùi lại hai bước, ngớ người.
Những người khác cũng ngẩn ra.
Diệp Phong dám đánh thật?
"Mọi người nghe thấy chứ, là Long Kỵ Thiên yêu cầu bổn chưởng môn đánh gã, Diệp mỗ ta sống hai mươi năm, chưa bao giờ nghe qua yêu cầu kì lạ như vậy."
Diệp Phong xoè tay ra nói.
Long Kỵ Thiên lau máu mũi, tức giận run người, chỉ thẳng Diệp Phong mà chửi.
"Ngươi... ngươi đánh ta?"
"Tốt!"
Diệp Phong không quan tâm đây là câu nghi vấn hay câu trần thuật, hét to một tiếng, nhào lên.
Đấm thẳng, đấm móc, Bạch Hạc Lưỡng Sí, Hư Bộ Lượng Chưởng, Cung Bộ Thích Thoái, Hồi Thủ Đào...
Một bộ trường quyền đấm xuống, Long Kỵ Thiên bị đánh cho mặt mũi bầm dập, ngã trên mặt đất.
Gã chỉ bị thương ngoài da, nhưng ngây ngẩn cả người.
Long Kỵ Thiên căn bản không tin Diệp Phong dám đánh mình, hơn nữa còn đánh hăng say như vậy, đã mười lăm liên chiêu rồi.
Những người khác cũng trợn tròn mắt.
"Diệp chưởng môn, xin dừng tay!"
Hai hộ vệ nhà họ Long lập tức chắn trước Diệp Phong: "Ban nãy là tiểu công tử của chúng ta gây hấn với Diệp chưởng môn, ngài đánh cũng đánh rồi, chuyện này coi như bỏ qua có được không?"
Diệp Phong có phần chưa tận hứng: "Hay là các ngươi để Long công tử đánh ta một cái, sau đó tùy tiện bồi thường mười viên linh thạch hạ phẩm là được... Ê, đừng đi chứ, năm viên cũng được."
"Cáo từ!"
Mí mắt hai hộ vệ khẽ run, vội vã nhấc Long Kỵ Thiên từ hai bên trái phải, kéo ra khỏi quảng trường Bách Tông.
"Diệp Phong, chuyện ngày hôm nay, Long Kỵ Thiên ta nhớ kỹ rồi... ưm ưm ưm!"
Long Kỵ Thiên còn chưa nói hết lời, đã có âm thanh kì lạ truyền tới, giống như là bị nhét tất thối vào miệng.
"Sao trông hộ vệ nhà họ Long có vẻ sợ ta thế nhỉ?" Diệp Phong nhìn theo hướng đoàn người Long Kỵ Thiên biến mất, trong lòng có chút cảm giác kì quái.
"Chưởng môn sư thúc, ngài dám đánh thật ư?"
Lý Kiều Kiều và các đệ tử lúc này mới hoàn hồn.
Mặc Oanh đứng cách đó không xa nhìn Diệp Phong, đôi mắt sau lớp vải đen chứa đầy kinh ngạc.
"Tên này không phải phàm nhân ư, ban nãy lúc đánh quyền, khí lực của hắn trông rất mạnh, vậy mà lại cho ta cảm giác của Luyện Khí tầng chín... là ảo giác sao?"
Trong lòng Mặc Oanh rất nghi ngờ.
Sau khi người tu hành bước vào cảnh giới Luyện Khí, linh khí ngày đêm chảy trôi giữa kinh lạc, bồi bổ thân thể.
Tu vi càng cao, tuổi tác càng lớn, khí lực rèn luyện càng lâu, cũng sẽ càng mạnh, đừng thấy một vài người tu hành lớn tuổi rất gầy, nhưng sức lực lại lớn kinh người.
Đây là lợi ích được linh khí bồi bổ.
"Khụ khụ! Chuyện ban nãy, chư vị không cần hoang mang, Phiêu Miểu Phái chúng ta rất biết nói đạo lý, không lừa già dối trẻ, hoan nghênh những người có chí gia nhập."
Diệp Phong lại ngồi về chỗ, bắt đầu kêu gọi người xung quanh tới báo danh.
Trải qua chuyện vừa rồi, không ít người liếc nhìn Diệp Phong, nhưng nghĩ đến nhà họ Long có lẽ sẽ kết thù kết oán với Phiêu Miểu Phái, đều chỉ liếc nhìn, không dám gia nhập.
Cảnh tượng này khiến Diệp Phong có phần sầu muộn.
...
Chủ điện nhà họ Long.
"Cha, người xem, chỗ này đều do chưởng môn Diệp Phong của Phiêu Miểu Phái đánh, quá thảm."
Long Kỵ Thiên quỳ trên đất, khóc lóc kể lể với người đàn ông trung niên thành thục chững chạc ngồi trên chủ vị.
Người này là cha của Long Kỵ Thiên, Long Trấn Xuyên.
Là chủ nhân nhà họ Long ở thành Bạch Phù, tu vi Luyện Khí tầng tám.
Long Trấn Xuyên nhìn sang Long Kỵ Thiên, nói: "Ừm, đúng là rất thảm, còn về muộn chút nữa vết thương cũng khỏi luôn rồi."
Long Kỵ Thiên: "..."
Gã rất muốn hỏi, mình được nhặt về từ khe núi nào.
Nếu không, cha ruột lại nói ra những lời như vậy ư?
"Phiêu Miểu Phái được chấp sự Chu Gia Tiền nêu tên, coi như là phe phái nhà họ Chu, nhà họ Long chúng ta tạm thời không thích hợp chọc vào bọn họ, được rồi, lui xuống đi!"
Long Trấn Xuyên vung tay, một trận cuồng phong cuốn tới, Long Kỵ Thiên cũng bị thổi ra ngoài đại điện.
"Hai người các ngươi, qua đây!"
Long Trấn Xuyên đặt chén trà xuống, hô to.
Giọng nói uy nghiêm mang theo vài phần âm trầm.
Hai hộ vệ vội vàng đi tới, quỳ trên mặt đất, không dám thở mạnh.