Núi Dương Thanh nằm ở phía Bắc Đế Đô chính là nơi biệt thự nhà họ Tô tọa lạc. Người người đều biết khu này là khu nhà giàu. Tô lão gia tử ở tại một căn nhà cũ, bình thường cuối tuần phải đến thăm ông cụ một lần.
Quan hệ của Cơ Thập Nhất và Tô Minh Chu, Tô gia không hề vui vẻ gì, phỏng chừng chỉ có ông cụ Tô không ngại.
Chuyện Tô Minh Chu bị lừa bán, nhà họ Tô vẫn chưa từng dừng việc điều tra, chẳng qua nhiều năm trôi qua cũng không tra ra bất cứ manh mối gì, phỏng chừng chỉ còn mỗi ông cụ Tô quan tâm việc này.
“Sao ông nội Tô lại đột nhiên mời chị ăn cơm?”
Tô Minh Chu vừa mới thi được bằng lái, đang muốn khoe khoang thì nghe được cô nói chuyện mới trả lời: “Ông nội nhớ chị.”
Cơ Thập Nhất không để ý vấn đề này, ngược lại hỏi: “Vừa nãy em ở đoàn phim lâu như vậy là làm gì?”
Tô Minh Chu dừng một chút, nghiêng đầu nhìn cô, tinh nghịch hếch cằm: “Chị đoán xem.”
Âm cuối nâng giọng như đang đùa cô.
Cơ Thập Nhất cười, duỗi tay nhéo nhéo má Chu Chu, mới trở lời: “Chị không đoán.”
Tô Minh Chu hừ một cái.
Đi qua nội thành phồn hoa, đi vào con đường ít người qua lại, một lát sau đã đến được căn nhà cũ của nhà họ Tô.
Tô Minh Chu nghiêng người tháo dây an toàn cho cô, cho dù vừa mới thành niên nhưng cũng đủ chống đỡ một mảng thiên địa.
Cơ Thập Nhất có ảm giác đứa con của mình đã trưởng thành.
Nhà cũ của nhà họ Tô cực kỳ cổ xưa, có phong cách trang nhã thuộc về mấy trăm năm trước. Cô đảo mắt nhìn cảnh sắc xung quanh, trái tim đập loạn nhịp, cảm giác như bản thân cô đang ở Mộng Cảnh đại lục.
Phía sau truyền đến một tiếng cười nhạo: “Ồ, nhà có khách quý nha.”
Cơ Thập Nhất theo tiếng nói nhìn lại, là một bé gái, nhìn qua chỉ tầm khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nhưng trên người lại đeo đủ loại trang sức leng keng.
Tô Minh Chu ở phía sau đột nhiên giữ chặt tay cô, nhướng mày nhìn về phía cô bé kia: “Có ý kiến gì? Rảnh rỗi như vậy không bằng tìm ông nội nói chuyện đi.”
Cô bé kia nghẹn một cục, dậm chân một cái rồi chạy đi.
Trong đầu Cơ Thập Nhất nhảy ra một số ký ức có quan hệ với Tô gia. Cô bé vừa rồi chính là con gái của chú hai Tô, tên là Tô Minh Nguyệt, thích chạy theo đuổi thời thượng, nhưng ông cụ Tô không thích nhất chính là mấy thứ lung tung rối loạn đó, tất nhiên cũng ghét bỏ cô bé.
Tô Minh Chu quay đầu hơi tức giận: “Chị không định bóp cổ nó sao?”
Đứa em họ này rất bướng bỉnh, chuyên chọn mấy quả hồng mềm mà bóp, lần nào chị ấy đến cũng bị con bé kia bắt nạt. So với con bé đó, con trai cả của chú hai, cũng là anh trai của nó, Tô Minh Nhạc tốt hơn nhiều.
Nhìn cậu hơi tức giận, Cơ Thập Nhất ngoan ngoãn đáp: “Được, được, lần sau con bé đó làm khó chị chị sẽ khiến nó không thể mở miệng nói chuyện được nữa.”
Phía trước nhà cũ là tứ hợp viện, ở giữa có một cây hòe dài mấy người ôm không xuể. Bây giờ là mùa hè, cành lá xum xuê, cực kỳ tươi tốt, cơ hồ che hết phân nửa khoảng sân.
Cô đưa mắt nhìn chằm chằm vào cái cây này, giật giật tay Tô Minh Chu: “Chu Chu, cây hòe này được trồng từ bao giờ vậy?”
Tô Minh Chu quay đầu lại, qua loa trả lời: “Ừm khoảng mấy trăm năm đi, không nhớ rõ lắm, em chỉ biết nó có từ rất lâu rồi.”
Đến lúc đẩy cửa vào trong phòng, Cơ Thập Nhất vẫn nghĩ về cái cây hòe to lớn ngoài kia.
Lẽ ra khi xây dựng căn nhà này, kiến trúc sư phải biết đến đều này chứ, gia đình giàu có sẽ không trồng loại cây như cây hòe này, Tô gia nhiều người cùng sống nhiều người như vậy, chẳng trách cây hòe tươi tốt như vậy.
Người giúp việc nhìn thấy tiểu thiếu gia mang Cơ tiểu thư đi vào cửa đều cung kính cúi đầu chào: “Tiểu thiếu gia, Cơ tiểu thư.”
Tuy những người khác trong nhà không chào đón Cơ Thập Nhất nhưng thái độ của ông cụ Tô đối với cô khá tốt, người giúp việc cũng không dám làm càn, đặc biệt là Tô Minh Chu còn ở bên cạnh.
“Tiểu thiếu gia, cơm tối đã chuẩn bị xong.”
Lần đầu tiên tiểu thiếu gia được ông cụ Tô đưa về, còn la hét đòi gặp Thập Nhất tiểu thư, không để cô ấy ngồi bên cạnh thì sẽ không ăn cơm, việc này bọn họ đều nhớ rõ.
Lúc Cơ Thập Nhất đi qua đã cẩn thận quan sát mọi người.
Ba của Tô Minh Chu là Tô Hữu Thần, là con trai cả nhà họ Tô. Ngũ quan tuấn tú, khí chất nho nhã. Con thứ hai Tô Hữu Bình hơi bình thường một chút, con gái út Tô Hữu Mẫn dung mạo diễm lệ, mắt phượng hơi nhếch, mỗi một động tác đều toát lên vẻ quyến rũ.
Đám người trẻ tuổi đều ngồi ở bên dưới, tuy Tô Minh Chu được ông cụ yêu thương nhất nhưng vẫn phải dựa theo bối phận mà ngồi vào vị trí.
Ông cụ Tô vừa vào bàn, người giúp việc đã mang đồ ăn lên, đặt đầy cả một bàn dài.
Cơ Thập Nhất ngồi bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh.
Trước kia, lúc cô còn ở Mộng Cảnh đại lục, Cơ gia là gia tộc giải mộng đệ nhất. Khi cô giải mộng cho hoàng thất, đồ ăn quý hiếm gì cũng có, vốn dĩ còn có một ít hứng thú với đồ ăn bình thường, nhưng đến nhà họ Tô rồi tập mãi thành quen.
Có điều ở trong mắt đám người nhà họ Tô thì lại không giống như vậy.
Đặc biệt là Tô Minh Nguyệt, cô bé nghi ngờ nhìn Cơ Thập Nhất, mấy tháng không gặp, vậy mà thay đổi thật lớn, dáng vẻ ngu xuẩn trước kia thế mà không còn nữa.
“Cơ Thập Nhất, nghe nói mấy ngày trước chị nằm viện, không phải là chị đắc tội với người nào rồi đấy chứ?” Tô Minh Nguyệt nghiêng đầu trào phúng: “Sao cũng được, không nên chiêu họa đến cho Tô gia đâu đấy, ngày thường yên ổn….”
Lời còn chưa nói xong đã bị một âm thanh cắt ngang, là âm thanh đôi đũa nện lên bàn gãy đôi.
“Nhiều chuyện!” Ông cụ Tô đầy giận dữ, người làm lập tức mang lên một đôi đũa khác.
Tô Minh Nguyệt ngượng ngùng cười, không dám phát ra âm thanh, chỉ là lúc cúi đầu xuống thì hung hăng trừng Cơ Thập Nhất một cái.
Cơ Thập Nhất uống một ngụm canh, nhướng mày, mỉm cười khiêu chiến với cô bé, đối phương ức chế lại không thể phát hỏa, thật thú vị.
Lại cúi đầu xuống, trong chén lại nhiều thêm một chút, Tô Minh Chu ngồi bên cạnh lại như không có việc gì, quay đầu nhìn thẳng về phía ông nội Tô, phá vỡ im lặng: “Ông nội, cháu muốn vào Tô thị.”
Nghe vậy, tất là mọi người đều nhìn về phía này.
Đặc biệt là Tô Minh Nhạc, hắn năm nay đã 21 tuổi nhưng vào Tô thị cũng chỉ giữ chức vụ quản lý, Tô Minh Chu mà vào hẳn là cao hơn hắn một cái đầu.
Ông cụ Tô buông đũa: “Sao tự nhiên cháu lại có ý tưởng này?”
Tô Minh Chu cười tủm tỉm nói: “Cháu đã trưởng thành, tổng cảm thấy nên cùng chia sẻ với ông nội.”
Ánh mắt Tô Hữu Bình hung ác nham hiểm, cười khẽ nói: “Minh Chu vẫn còn nhỏ, công ty cũng không phải dễ quản lý như vậy, vẫn là học xong đại học rồi nói cũng không muộn.”
Tô thị là xí nghiệp đứng đầu cả nước,là xí nghiệp mà ai cũng muốn vào,Tô Hữu Bình đang là tổng giám đốc.
Tô Hữu Mẫn đột nhiên lên tiếng: “Con thấy Minh Chu là muốn quản công ty đến nghiện, ba cho nó một công ty con để nó rèn luyện, nếu làm tốt xem như cũng có tư cách để vào Tô thị.”
Tô lão gia tử nói: “Hữu Thần, con thấy thế nào?”
“Con thấy đề nghị của Hữu Mẫn khá tốt.” Tô Hữu Thần làm thị trưởng ở thành phố trực thuộc trung ương Giang Nam, tuy rằng đối với cổ phần Tô Thị không để bụng, thứ hắn để ý là quyền lực làm cách nào để dời trọng tâm vào Đế Đô.
“Vậy thì như vậy đi.” Ông cụ Tô đánh nhịp: “Ta nhớ bên phía Hữu Mẫn có mấy công ty, ngày mai mang Minh Chu đi xem một chút.”
Sắc mặc Tô Hữu Mẫn hơi cứng lại, nhưng mà chỉ chớp mắt lại khôi phục bộ dáng tươi cười xán lạn, lập tức đồng ý với quyết định của ông cụ Tô, trong lòng lại suy tính xem công ty nào tương đối vô dụng.
Đạt được kết quả mình muốn, tâm trạng Tô Minh Chu rất tốt.
…
Sau khi ăn xong, Cơ Thập Nhất đã bị Tô Minh Chu mang vào phòng hắn, sau đó hắn lại bị Tô Hữu Mẫn gọi đi.
Hắn dặn dò Cơ Thập Nhất: “Nếu Tô Minh Nguyệt tìm chị, chị không cần để ý nó.”
Nhưng nghĩ đến tính cách chị, cứng rắn đe dọa: “Nếu em trở về mà không thấy chị trong phòng xem, hùe.”
Cơ Thập Nhất cười vỗ vỗ tay vai Chu Chu: “Yên tâm.”
Chờ Tô Minh Chu rời đi, cô đưa mắt đánh giá căn phòng này.
Trang trí bên trong có thể nói là xa hoa, ông cụ Tô cực kỳ yêu chiều đứa cháu trai bị mất đi rồi tìm lại được này. Ở phương diện vật chất đều có tâm lý bồi thường nhiều hơn, tất cả đều là tốt nhất, ngay cả đứa cháu gái Tô Hữu Mẫn thích theo đuổi sự xa hoa còn kém xa.
Cô nhìn một lát lại ngồi trở lại giường, nghĩ đến giấc mơ của Diệp Minh, dùng điện thoại lên mạng gõ vài từ ngữ mấu chốt tìm kiếm thông tin, tin đầu tiên hiện ra chính là “Án chặt xác của Vương San San” xảy ra vào mười năm trước, năm 2006.
Trên trang web không có hình ảnh, nhưng nội dung lại được viết rất đầy đủ chi tiết.
Nhìn đến thủ pháp gây án của hung thủ, Cơ Thập Nhất lắp bắp kinh hãi, thật quá tàn nhẫn, cứ như vậy phanh thây rồi vứt vào thùng rác, không một chút nhân tính.
Trên mạng có rất nhiều suy đoán, Cơ Thập Nhất vào liên tục mấy trang web cũng không có được đáp án chính xác, dứt khoát tắt điện thoại nằm lên giường suy nghĩ.
Chẳng lẽ vụ án mà Diệp Kiến Hưởng tận mắt nhìn thấy chính là vụ án này?
Mười năm trước Diệp Minh mới mười tuổi, nói như vậy thật ra lại cực kỳ giống với giấc mơ mà cô giải ra được.
Cô thở dài, tất cả đều tại linh khí quá ít.
Lúc này cửa bị gõ vang: “Thập Nhất tiểu thư, lão gia tư muốn nói chuyện với cô.”
“Tôi qua ngay đây.”
Ông cụ Tô muốn gặp cô là chuyện nằm trong dự kiến, nếu không cũng không gọi cô tới ăn bữa cơm này.
Thư phòng ở tầng ba, không gian rất lớn, đồ vật bên trong đều có lịch sử ít nhất là trăm năm, Cơ Thập Nhất vừa vào đã chú ý đến chiếc bàn đặt được trạm trổ tinh xảo, dường như nó đang phát ra ánh sáng lấp lánh.
Ông cụ Tô ngồi trên ghế, uống ngụm trà, ánh mắt cơ trí nhìn thẳng vào Cơ Thập Nhất, đối với biến hóa trên người cô có chút nghi ngờ, mới mấy tháng không gặp, thực sự trầm tĩnh hẳn lên.
Cơ Thập Nhất không cảm giác áp bách chút nào. Dù sao nhà Tô gia vẫn kém hơn hoàng thất rất nhiều.
Ông cụ nhẹ giọng hỏi: “Nghe Minh Chu nói cháu gần đây đang đóng phim phải không? Cảm thấy thế nào?”
Đại đa số người nhà họ Tô đối với việc Cơ Thập Nhất lựa chọn bước chân vào giới giải trí cực kỳ không thích, với minh tinh cũng có chút bài xích, tuy rằng phía dưới có công ty giải trí.
Cơ Thập Nhất hơi mỉm cười, trầm ổn trả lời: “Tóm lại là có tiến bộ, cháu hy vọng sau này sẽ càng tốt.”
Với cái đề tài này, hai người nói chuyện với nhau được vài phút, cuối cùng ông cụ Tô cũng đi vào chủ đề chính: “Nghe nói đoàn phim của cháu có người bị trả thù phải đến bệnh viện, còn có cảnh sát canh giữ bên ngoài, cháu vẫn nên cẩn thận chút.”
Nghe được ý tốt trong lời dặn dò của ông cụ, trong nháy mắt cô gần như đã sáng tỏ ẩn ý trong đó. Chuyện của Diệp Minh cảnh sát vẫn chưa kết luận là trả thù nhưng ông cụ Tô lại rất dứt khoát khẳng định.
Nói như vậy, người liên lụy phía sau không đơn giản, cô xẹt nhìn qua ông cụ Tô, tự tin hơn hẳn.
Cô điềm nhiên trả lời: “Cháu sẽ chú ý.”
Ông cụ Tô gật đầu, thấy cô nghe lời cực kỳ vừa lòng, lại dặn dò một vài chuyện không đây mới xua xua tay để cô rời đi.