Nhìn gương mặt quen thuộc, cuối cùng Cơ Thập Nhất mới nhớ ra người này là ai.
Là Liễu Úy, ca sĩ cấp thiên hậu. Trong số ca sĩ cùng thời Liễu Úy thì fan của cô ấy đông nhất cũng sôi nổi nhất, cũng chính là bởi vì tính cách của cô ấy, fan hâm mộ thích dáng vẻ ma mị của Liễu Úy.
Tô Minh Chu chau mày nói: “Công ty không phải là nơi cho các người nói chuyện yêu đương.”
“Tiểu Tô tổng đừng cố hũ như vậy chứ.”
Sáng nay Tô Minh Chu vừa xem qua danh sách nghệ sĩ ký hợp đồng cấp S với công ty, Liễu Úy chính là một trong số đó.
Sắp tới giải trí Hoàng Thiên đang lên kế hoạch chuẩn bị cho buổi lưu diễn toàn quốc của cô ấy. Poster đã dán ở khắp nơi, tùy tiện đều có thể thấy được. Kỳ mở bán vé trên mạng cháy vé và kết thúc. Màn hình quảng cáo ở quảng trường lớn nhất trong thành phố mỗi ngày đều phát những bài hát hot của Liễu Úy.
Thường thì nữ nghệ sĩ sợ nhất là scandal nhưng tính cách của Liễu Úy phóng khoáng, nóng bỏng, không những không sợ thậm chí còn thường xuyên gạ gẫm các tiểu thịt tươi, có điều mọi người đều biết không phải là thật.
“Chẳng trách tối qua tôi còn mơ thấy hỉ thước kêu.” Liễu Úy cười ma mị: “Hóa ra là có mỹ nhân mới đến.”
Buổi sáng cô không đến công ty, chỉ nghe trợ lý nói là ông chủ thay người, còn đính kèm một bức ảnh. Cô Cô chỉ cho là tiểu thiếu gia của Tô gia chán việc học hành, sinh hoạt nhàm chán nên mới đến công ty chơi đùa, trường hợp kiểu như vậy không thiếu.
Tô Minh Chu nghiêm giọng: “Hoàng Sâm, sau này không cần đến công ty nữa.”
Cơ Thập Nhất nhìn ngang qua Chu Chu, lần đầu liên thấy được gương mặt nghiêm túc của em ấy, có chút là lạ.
Phát hiện thấy ánh mắt của Cơ Thập Nhất, Tô Minh Chu thẳng người, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
Hoàng Sâm chính là người đàn ông ép Liễu Úy vào tường, lúc này gương mặt bệch, không cần đến công ty nữa đồng nghĩa với việc hắn đã bị vứt bỏ.
Tiểu Tô tổng mới đến hắn ta có nghe tin, sáng nay trông tuổi tác còn nhỏ hắn chẳng thèm để trong lòng. Mấy ngày nay hắn không dễ dàng gì mới thông đồng được với Liễu Úy, hy vọng có thể nhờ mối quan hệ đó mà có thêm chút tài nguyên, ai ngờ vị Tô tổng mới đến này không phải quả hồng mềm.
Sau đó túm lấy Cơ Thập Nhất đi thẳng, làm lơ hai người bọn họ.
Nhìn người không hề lưu tình chút nào mà rời đi, Hoàng Sâm nóng nảy, hắn vội vàng xin sự giúp đỡ của Liễu Úy: “Chị Liễu, em không muốn rời công ty, chị giúp em cầu tình với Tô tổng được không?”
Liễu Úy nhìn vào đôi mắt mong chờ của hắn ta, nở một nụ cười, đưa bàn tay móng tay đỏ chót bóp vào mặt hắn.
Lúc này Hoàng Sâm thở phào nhẹ nhõm, coi như mấy ngày nay vất vã cũng có chút tác dụng.
Hắn còn chưa kịp cao hứng bao lâu thì giọng nói mà ngày thường nghe được hắn đều muốn động tình vang lên: “Thật đáng thương.”
Không chút lưu luyến gì đạp trên đôi giày cao gót rời đi.
Tim Hoàng Sâm gần như ngừng đập, Liễu Úy đã từ bỏ hắn!
Tô Minh Chu mở miệng: “Nếu là thường ngày chị đã sớm ngăn em lại rồi.”
Cơ Thập Nhất giật mình: “Chị hiện tại nào dám ngăn cản em.”
Tô Minh Chu quay đầu nhìn chằm chằm vào cô vài giây rồi lại bước đi không hề quay đầu nhìn lại: “Nếu lúc trước chị mà nghĩ được như vậy thì tốt rồi.”
Cơ Thập Nhất bước chậm lại, đối phương đã đẩy cửa vào trong.
Buổi sáng Tô Minh Chu đã sớm chuẩn bị tốt, lúc hai người bước vào thì thư ký và người đại diện đã sớm có mặt đợi sẵn.
Thân là người đại diện kim bài của giải trí Hoàng Thiên, ánh mắt nhìn người của Ngũ Tinh rất chuẩn, lúc vừa nhìn thấy gương mặt của cô gái bước sau lưng Tô tổng, trong đầu cô đã hiện lên hình ảnh cô gái này bước chân trên thảm đỏ.
Vốn dĩ không hi vọng gì đối với kiểu có hậu đài như thế này nhưng khi nhìn thấy người thật thì biết mình đã nhận định sai lầm.
Đôi mắt cô gái này như chứa một cái hồ, khiến người ta không khỏi nhìn thẳng vào mà nghiên cứu, nốt ruồi ở khóe mắt trái chính là linh khí bức người.
Xem ra lần này mình nhặt được bảo vật.
Ngũ Tinh khách khí đưa tay ra.“Xin chào, chị là Ngũ Tinh, sau này sẽ là người đại diện của em.”
Cơ Thập Nhất bắt tay cô ấy, nở nụ cười: “Em là Cơ Thập Nhất, về sau phải làm phiền chị rồi.”
Sau khi Ngũ Tinh bất động thanh sát quan sát đánh giá mối quan hệ của nghệ sĩ mới của mình và ông chủ mới này. Trong lòng cười thầm, loại hậu trường khẩu thị tâm phi này, còn sợ không nổi tiếng được sao, chỉ sợ sau này hợp đồng đến nhiều quá chẳng biết lựa chọn cái nào thôi.
Cô âm thầm suy tính, đại não nhảy liên tục, trong lòng hạ quyết định, nếu như cô gái này thật sự có tiềm lực, vậy thì cô sẽ dồn trọng tâm vào người này, dù sao nghệ sĩ trong tay cô hiện giờ đã là mấy ảnh đế, không cần quản quá nhiều.
Thư ký đưa hợp đồng lên: “Tô tổng, đây là hợp đồng mà ngài yêu cầu.”
Hợp đồng khá đơn giản, chỉ có vài trang giấy, nhưng điều khoản bên trong thì không ít. Tô Minh Chu xem một lượt từ đầu đến cuối rồi nói nhỏ vào tai thư ký vài câu, thư ký lập tức gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Cơ Thập Nhất thắc mắc: “Hợp đồng không ổn sao?”
Tô Minh Chu nói: “Cần sửa.”
Ngũ Tinh đứng một bên không nói gì thêm. Hợp đồng vừa rồi cô đã xem qua rồi, hợp đồng loại S dành do ảnh đế, ảnh hậu sao có thể có vấn đề được, vừa nhìn là hiểu rõ ràng là chính ông chủ không vừa ý.
Không lâu sau, thư ký đã cầm hợp đồng mới đến, Tô Minh Chu xem qua lần nữa mới đưa Cơ Thập Nhất xem, cô không hiểu mấy thứ này lắm, xem qua loa rồi ký tên mình vào.
Tóm lại Tô Minh Chu sẽ không làm hại cô. Đương nhiên nếu em ấy hại cô cô cũng có biện pháp giải quyết.
Cơ Thập Nhất nhìn Tô Minh Chu đang cười trộm bên kia, khẽ cong môi. Tô Minh Chu giấu đầu hở đuôi đưa tay che miệng, ho nhẹ một cái, quay sang liếc cô.
Ký xong hợp đồng, một bản giữ lại ở công ty, một bản do cô giữ.
Ngũ Tinh với tư cách là người đại diện cũng cần phải xem hợp đồng, vốn dĩ loại hợp đồng thế này cô đã thuộc lòng, bây giờ phải xem lại một lượt, không bao lâu liền thấy được phần được thêm vào, ánh mắt mờ mịt.
Điều khoản này, nếu hai người không có gian tình gì đánh chết cô cũng không dám tin.
Ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt Cơ Thập Nhất dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước rồi.
…
Cùng lúc này, tại cục công an tân khu Uyển.
Vụ án nhảy lầu ở khách sạn Đình Loan gây ảnh hưởng rất nghiêm trọng, không ít quần chúng quan tâm theo dõi. Hơn nữa gần gây cũng không xảy ra vụ án giết người nào khác, trọng tâm của đội hình sự đặt chính vào vụ án này.
Phạm Dương nói: “Đội trưởng Liên, Dương Tuyết Hoa nói bà ấy đang trên đường trở về.”
Vốn dĩ, Diệp Kiến Hưởng và mẹ của Vương San San nạn nhân trong vụ án mạng gặp nhau cũng không có gì đáng nói, kì quái chính là thời điểm không đúng, hơn nữa thì khi gặp mặt mẹ của Vương San San, hành động của Diệp Kiến Hưởng làm người ta suy nghĩ sâu xa.
Hôm qua sau khi biết được thông tin này, bọn họ lập tức tìm Dương Tuyết Hoa nhưng không ngờ bà ấy đã rời khỏi thành phố, chiều tối nay mới trở về, nhưng bọn họ có liên hệ qua điện thoại, thu được không ít manh mối hữu ích.
Sau khi Dương Tuyết Hoa biết tin con gái mình bị hại vô cùng thương tâm, phía cảnh sát thì mãi vẫn chưa tìm ra hung thủ. Bà ấy không cam tâm vẫn luôn liên tục đi tìm chứng cứ, hao phí bao nhiêu tiền của cùng công sức cuối cùng sau 10 năm cũng có được chút manh mối.
Manh mối này chính là Diệp Kiến Hưởng.
Năm đó Diệp Kiến Hưởng vốn không phải sống ở trong con ngõ đó, nhưng trường tiểu học của con trai ông ấy ở đó. Bà dò hỏi những người sống ở khu vực đó và cả những người có khả năng ngang qua, sau đó xem lại băng ghi hình cuối cùng cũng thật sự tìm được người này.
Mới đầu Diệp Kiến Hưởng không chịu nói bất cứ điều gì, bà mỗi ngày kiên trì thuyết phục suốt một tuần, cuối cùng thì Diệp Kiến Hưởng cũng chịu hé lời, nhưng chỉ cung cấp vài thông tin mơ hồ.
Đêm hôm đó, cũng chính là ngày con gái bà bị hại, Diệp Minh – con trai Diệp Kiến Hưởng, vì kiểm tra bị thành tích kém nên bị ông ấy đánh một trận, bỏ đi từ chiều không về. Ông ấy ra ngoài tìm cả buổi tối, chính vào lúc ban đêm thì nghe thấy âm thanh khác thường.
Con ngõ đó ban đêm rất ít người đi ngang qua, phía sau thì toàn là nhà cũ không người ở, ông ta nghe thấy tiếng động cẩn thận đến gần thì nhìn thấy cảnh tượng khiến ông ấy bị dọa mất đi nửa cái mạng.
Diệp Kiến Hưởng nhìn thấy dưới đất toàn là vết máu, ánh trăng chỉ chiếu sáng có một nửa, một bóng đen không nhìn rõ đang chém người!
Lúc đó ông ấy đứng ngây người tại chỗ, người nọ sau khi giết người còn bắt đầu chặt xác. Lúc này ông ấy mới định thần lại, lập tức rời khỏi chỗ đó.
Nhưng trong lúc rời đi thì bị phát hiện, người đó đuổi theo.
Cũng may Diệp Kiến Hưởng quen thuộc đường đi nước bước mới thoát được một kiếp, nhưng cũng không biết có bị người đó nhìn thấy không.
Chờ hắn về được đến nhà thì kinh hoảng một lúc lâu, đứa con trai tìm cả đêm không thấy thì đến hừng đông cũng quay về.
Do lúc đó mọi thứ nhìn thấy quá mơ hồ, đến người cũng không nhìn rõ, vả lại cũng không muốn bị trả thù nên ông ấy không nói bất cứ điều gì với cảnh sát.
Sau khi nhận được thông tin này, Phạm Dương bọn họ thức suốt cả đêm lục lại hồ sơ vụ án.
Trên màn hình máy tính là đoạn video ghi hình lời khai của người phát hiện ra thi thể nạn nhân năm đó.
Vào ngày hôm đó, rạng sáng một người đàn ông say loạng choạng trở về nhà không cẩn thận đâm vào làm đổ thùng rác, khu vực đó là nơi hẻo lánh ít người đến, hắn trợn mắt nhìn vào, hắn ta thấy được một thứ.
“Cậu đoán xem là thứ gì, nửa cái chân người! Đã cứng lại rồi!” Người đàn ông say rượu cả người run rẩy: “Lúc đó tôi lập tức tỉnh rượu, lùi lại mấy bước, kết quả nhìn lại cả thùng rác đều là chân người!”
“Tôi bị dọa sợ chết khiếp, chuẩn bị đứng dậy chạy, ai ngờ lúc đứng dậy không cẩn thận lại đụng trúng trùng rác, một cái đầu người từ trong lăn ra!”
Nói chính xác, lúc đó cảnh sát đưa tin tìm được đầy đủ các bộ phận cơ thể người.
Người bị hại là Vương San San, nữ, 29 tuổi, địa điểm tìm thấy thi thể là một địa điểm cách không xa công ty điện lực của Vương San San. Thời gian tử vong phỏng chừng là khoảng 11h đêm.
Cảnh sát kết luận đó là hiện tường đầu tiên, hung hung thủ tàn nhẫn sát hại nạn nhân rồi chặt xác nạn nhân thành nhiều phần, hơn nữa không hề có ý định che đậy mà vứt luôn các bộ phận xác vào thùng rác, nhưng không lưu lại bất kỳ dấu vân tay nào.
Quan trọng là bây giờ vẫn chưa tìm ra được hung thủ.
Vụ án này lúc đó gây chấn động trong dư luận, trên mạng có một đống phân tích lẫn suy đoán.
Sự tàn nhẫn của hung thủ quả thật không thể ngờ tới, có không ít chuyên gia phá án cũng được điều động đến đây nhưng kết quả tự nhiên không cần phải nói.
Phạm Dương nói: “Nói như vậy thì Diệp Kiến Hưởng thật sự đã nhìn thấy quá trình hung thủ ra tay, đại sư đúng là đại sư, thật sự quá thần kỳ! Về sau phá án không cần phải lo rồi!”
Bây giờ hắn thật sự là vô cùng bái phục Cơ Thập Nhất. Theo như lời của Diệp Kiến Hưởng thì ông ấy thật sự chứng kiến quá trình gây án, vậy thì rõ ràng ông ta chính là mục tiêu của hung thủ, Diệp Minh hoàn toàn vô tội.
Liên Diệc không hề nhìn Phạm Dương mà chăm chú vào màn hình: “Hung thủ lần này rất có thể chính là người năm đó, Diệp Minh bên kia thế nào? Phải liên tục chú ý đến sự an toàn của cậu ta, đám người cầm dao tấn công Diệp Minh đã tìm thấy chưa?”
Những lời giải mộng lúc ở bệnh viện Phạm Dương không biết hắn cũng chẳng muốn nói.
Dự đoán của Cơ Thập Nhất không sai một li nào, giống như tận mắt nhìn thấy vậy, kể ra cũng thật là khó tin.
Có điều câu nói “đặc tính của quạ là ồn ào, họa từ miệng mà ra” hình như có ý tứ khác, người bị hại thực sự vì buộc miệng nói gì đó mà bị sát hại?
Hai tay Liên Diệc đan vào nhau, khuỷu tay chống lên bàn, đôi mắt đang suy nghĩ.
Nghe xong, Phạm Dương nhanh miệng nói: “Kẻ đâm Diệp Minh vẫn chưa tìm thấy, trong phòng bệnh có Tiểu Trần trông coi, cậu ấy vừa báo cho tôi là Diệp Minh vẫn bình thường.”