Cơ Thập Nhất cúp điện thoại, cảnh giác nhìn Tô Minh Chu. Lúc nãy không dễ gì cô mới giật lại được điện thoại từ tay cậu.
“Về nhà rồi còn bàn công việc gì nữa.” Tô Minh Chu nói: “Cơ Thập Nhất không thể bồi đắp tình cảm với tôi đàng hoàng hay sao?”
“Vậy cậu gọi một tiếng chị trước đi.”
Tô Minh Chu bĩu môi.
Cơ Thập Nhất cười nhẹ: “Chị Tinh nói chị lên hot search rồi, để chị xem xem.”
Chủ đề #bóng lưng đẹp nhất xếp thứ hai mươi mấy, tốc độ vươn hạng rất nhanh, vượt ngoài dự kiến của không ít người.
Vừa mở phần bình luận, giọng nói Tô Minh Chu đã vang lên bên tai: “Xem ra mọi người đều có mắt nhìn.”
Hiếm khi thấy em ấy khen cô.
Cơ Thập Nhất vui vẻ, lấy cái ngón tay chọc chọc cái trán của em ấy, đẩy ra sau: “Hôm nay đúng là không bình thường nha, khen chị sao?”
Tô Minh Chu sặc: “Tôi không khen chị khi nào?”
“Ồ, có sao?” Cơ Thập Nhất mặt lạnh: “Lúc nãy là ai chê chị không có mắt nhìn?”
Tô Minh Chu phản bác: “… Đó là nói quản lý của chị.”
Cơ Thập Nhất xoa xoa đầu Chu Chu: “Được được được, em nói gì cũng đúng.”
Tô Minh Chu cười, nghiêng đầu qua nhìn biểu cảm khuôn mặt cô giống như một người bà hiền từ, hừ một tiếng rồi đưa tay mở TV.
Phỏng chừng là hôm nay cả thế giới đều muốn chống đối hắn nên vừa mở TV lên đã thấy tin tức Giám đốc điều hành của Chấn Hoa bị bắt.
“Theo nguồn tin, cảnh sát tân khu Uyển đã tìm thấy tiêu bản một đôi tay người tại nhà Phương Chấn Hoa, hiện tại cảnh sát đã truy bắt Phương Chấn Hoa…”
Chấn Hoa và Tô Thị đang có một hạng mục hợp tác rất lớn, hạng mục này do chú hai phụ trách, đã tiến hành được một nửa.
Tiêu bản tay người?
Tiếng tăm bên ngoài của Phương Chấn Hoa khá tốt, mặc dù Tô Minh Chu chưa từng có quan hệ gì với ông ta nhưng thông tin về ông ta trong giới thì không ít, từ hai bàn tay trắng cho đến khi sở hữu cơ nghiệp dẫn đầu cả nước như hiện nay có thể thấy được năng lực ông ta.
Vậy mà lại bị bắt, xem ra chú hai lại khiến ông nội tức giận rồi.
Cơ Thập Nhất lướt xem tin tức về mình xong thì nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Tô Minh Chu, hiếu kỳ hỏi: “Sao vậy?”
“Giám đốc điều hành của một công ty hợp tác với Tô Thị bị bắt rồi.” Tô Minh Chu nhanh tay tắt TV, TV đang chiếu hình ảnh ghê tởm của tiêu bản tay người.
Cơ Thập Nhất gật gật đầu.
Cô không hề liên tưởng đến những vấn đề khác.
…
Thông tin được đăng trên trang chính thức của cảnh sát tân khu Uyển không bao lâu lập tức lên hot search, với một sức mạnh khủng khiếp lọt thẳng top 1.
“Trong nhà Phương Chấn Hoa giấu tay người? U là trời đất, đây làm cái gì vậy?”
“Nếu không phải ảnh chính là ông ta thì tôi còn tưởng là trùng tên.”
“Cái người này… tôi thấy qua rất nhiều lần, lần nào diễn thuyết cũng vô cùng lịch sự, trang trọng, quá khủng bố đi!”
“Quả nhiên bề ngoài thì đạo mạo, sở thích của người có tiền đều thật đáng sợ.”
Người tên Phương Chấn Hoa này quá quen thuộc, đại đa số người dân đều từng thấy qua. Vì trên kênh tin tức địa phương của Đế Đô, ông ta thường xuyên phát biểu diễn thuyết với tư cách là doanh nhân thành đạt, cũng nhiều lần được khen là một tấm gương tích cực.
Câu chuyện về ông ta hầu như chỉ cần là người muốn khởi nghiệp thì đều biết: Lúc nhỏ là cô nhi, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học không lâu thì bắt đầu khởi nghiệp, nắm bắt được thời cơ, cho đến nay sở hữu công ty hơn 500 nhân viên.
Bây giờ tuôn ra thông tin như vậy…
Vì cảnh sát trực tiếp đến công ty bắt người nên rất nhiều người biết, liền như vậy nhìn lão tổng nhà mình bị bắt đi, lúc ấy vẫn còn chưa hiểu chuyện gì.
Thẳng đến khi trong công ty bắt đầu xuất hiện những lời đồn, trên mạng cũng xuất hiện thông tin.
Sự việc Phương Chấn Hoa bị bắt lọt thẳng vào mấy vị trí đầu trên top hot search, ngay đến thiên vương thiên hậu cũng bị đẩy xuống xếp sau.
Đường dây nóng của công an tân khu Uyển đã bị sập.
Bất luận là truyền thông hay là thời sự thì đều tìm kiếm những thông tin liên quan về vụ án Phương Chấn Hoa, muốn xem được những thông tin trực tiếp.
Ngay cả điện thoại báo nguy 999 cũng có người gọi để hỏi, gần như khiến người khác phát điên, đường dây nóng cứu người lại được dùng kiểu này sao?
“Không hiểu sao lại công bố tin tức vào lúc này, bên ngoài loạn hết lên rồi!” Có người phàn nàn. Thực sự không thể ngăn nổi.
Đúng lúc Phạm Dương cầm văn kiện đi ngang qua nghe thấy lời này, đáp: “Bao nhiêu người như vậy nhìn thấy rồi còn có thể nói gì?”
Có điều Phương Chấn Hoa là hung thủ nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Lúc đầu bọn họ đối chứng manh mối ở chỗ Diệp Minh với những thông tin thu thập năm đó để điều tra, không ngờ lại thấy Phương Chấn Hoa trong đó, thật khiến người ta quá bất ngờ.
Hình ảnh của Phương Chấn Hoa có ở khắp nơi, Liên Diệc và Phạm Dương lên mạng vừa tìm là phát hiện ra ngay, tây trang có lúc không che hết được phần cổ, chỗ đó đích thực là có một vết bớt.
Qua điều tra, mười năm trước ông ta sống ở con ngõ bên cạnh hiện trường vụ án, lúc đó công ty mới vừa thành lập, ông ta thật sự phù hợp với dữ kiện mặc tây trang.
Quan trọng nhất là Lưu Cừ là bạn học đại học của ông ta.
Liên Diệc day trán, đôi mắt có thể thấy sự mệt mỏi: “Có kết quả so sánh ADN chưa?”
Phan Dương quay lại liền lập tức đưa văn kiện cho đội trưởng: “Có rồi, không phải của Vương San San con gái Dương Tuyết Hoa, có thể hung thủ không phải hắn, cũng có thể không chỉ có một người bị hại.”
Phạm Dương vẫn cảm thấy có điểm kỳ quái, nếu như giải mộng không đáng thể tin, vậy thì hung thủ có thể là người khác, nhưng Phương Chấn Hoa cũng được tính là phù hợp với một trong số những đặc điểm đặc trưng của hung thủ, còn có chứng cứ là tiêu bản bàn tay.
“Đến phòng thẩm vấn.”
…
Phương Chấn Hoa mặc bộ tây trang ngồi trong phòng thẩm vấn.
Đeo kính gọng vàng, mọi thứ chỉn chu, biểu cảm điềm tĩnh, ông ta không giống với dáng vẻ bị bắt đưa đến đồn cảnh sát, tự như sớm đã dự liệu.
Liên Diệc không vào mà đứng ngoài quan sát.
Đối diện với lời thẩm vấn của Phạm Dương, ông ta không chút che giấu, nằm ngoài dự đoán là ông ta cư nhiên nói thẳng ra tên của người bị hại, một chút cũng không quanh co, giấu giếm.
Đến lúc cuối cùng ra ngoài vẫn có chút không thể tin nổi. Này thật sự quá là thuận lợi đi?
“Đội trưởng Liên, liệu có gì gian trá ở đây chăng? Tôi vừa hỏi ông ta liền khai hết, cũng không thèm giả bộ vô tội chút nào.”
Tình huống này hắn chỉ từng thấy người đến tự thú mới làm như vậy.
Trước khi hắn bước vào đã chuẩn bị sẵn sàng đánh thái cực, ai ngờ vừa mở miệng hỏi câu đầu tiên, Phương Chấn Hoa liền nghiêm túc trả lời, nhìn kiểu gì cũng thấy giống như làm chứng giả.
“Theo Phương Chấn Hoa nói, đôi tay đó là của Lưu Cừ, bạn đại học của ông ta.” Phạm Dương đưa bản ghi chép cho Liên Diệc: “Bọn họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ, ngay từ đầu đã yêu thầm Lưu Cừ, sau đó vì yêu sinh hận, hẹn cô ta đến nhà mình rồi giết hại.”
Không lâu trước đây bọn họ có tìm Lưu Cừ nhưng được thông tin cô ta đã đi nơi khác, không liên lạc được, hóa ra cô ta sớm đã bị giết hại, cũng 10 năm rồi.
10 năm trước Phương Chấn Hoa vẫn chưa có được thành tựu như bây giờ, công ty vừa được thành lập, mọi thứ đều đang trong giai đoạn chuẩn bị, vốn dĩ tâm trạng đã ưu phiền cực độ, Lưu Cừ còn nói với ông ta là mình đã có thai.
Nghe được tin đả kích này, Phương Chấn Hoa cuối cùng không thể kiềm chế được hẹn cô ta đến nhà giết hại, hủy thi diệt tích, chỉ giữ lại một đôi tay làm thành tiêu bản, bởi vì đôi tay này có ý nghĩa sâu nặng đối với ông ta.
“Tiêu bản? Ồ, sau khi giết thì chặt ra, cô ta không xứng đáng có đôi tay này, đôi tay này là thứ đẹp nhất trên thế gian, chỉ có thể là của tôi.”
Lúc Phương Chấn Hoa nói câu này, đôi mắt tràn ngập si mê, khác biệt rất lớn với dáng vẻ thông thường, giống như những tên sát nhân hoang tưởng biến thái.
Phạm Dương nghĩ nghĩ, mỗi ngày ông ta đều lấy mẫu vật tay người này ra vuốt ve, cái này không khác gì biến thái.
Nhìn không ra ông ta lại là loại cầm thú đội lốt người như thế.
Liên Diệc trầm giọng hỏi: “Có hỏi về chuyện Vương San San chưa?”
Phạm Dương đáp: “Hỏi rồi, ông ta nói không biết, nhưng tôi nghi ngờ là do ông ta giết.”
Lưu Cừ và Vương San San đều từng làm việc ở cùng một công ty điện lực, công ty điện lực đó cách con ngõ gây án cũng không xa.
Năm đó trước khi Vương San San xảy ra chuyện thì Lưu Cừ đã bị điều đi nơi khác, trong ghi chép của những người khác cũng nói rằng cô ta và Vương San San vẫn luôn không hòa hợp.
Vương San San nhìn kiểu gì cũng thấy Lưu Cừ giống hồ ly tinh, chưa kết hôn đã mang thai, liên tục phát tán tin đồn trong công ty.
10 năm trước chưa kết hôn mà mang thai thật sự không phải chuyện vẻ vang gì.
“Vương San San này cũng không phải tốt đẹp gì.”
Liên Diệc tiếp nhận tài liệu rồi đi vào phòng thẩm vấn.
Phạm Dương ở phía sau nói với theo: “Đội trưởng Liên, đã hai ngày anh không nghỉ ngơi rồi, giao cho tôi đi.”
Liên Diệc không chút để tâm.
Phạm Dương quay vài vòng, phát hiện ra mình rảnh rỗi nhất, chẳng có việc gì, nghĩ một lát quyết định gọi cho Cơ Thập Nhất. Đây chính là đại công thần a.
“Đại sư, cô thấy tin tức chưa?”
“Thấy trên TV rồi.” Người ở đầu dây bên kia điềm tĩnh trả lời.
Phạm Dương nói: “Hiện tại tôi nghi ngờ Phương Chấn Hoa…”
Nói đến đây, anh ta đột nhiên nhớ ra là không được tiết lộ chi tiết vụ án ra ngoài, kiếm đại một hai câu lấp vào rồi tắt máy.
“Haizz…” Hiện tại không được chia sẻ với người khác, kiềm chế trong lòng hơi khó chịu.
Trong phòng thẩm vấn.
Trên người Phương Chấn Hoa chỉ nhìn thấy sự bình tĩnh, không chút gì lo lắng về hoàn cảnh của mình, hỏi gì đáp nấy, chỉ kỳ lạ là, ông ta nói không biết Vương San San.
Liên Diệc mở tài liệu, “10 năm trước, Lưu Cừ chưa kết hôn mà mang thai…”
Nhắc đến đây, hắn liếc nhìn sắc mặt của Phương Chấn Hoa một cái, quả nhiên có sự thay đổi, đôi kính che đi một nửa cảm xúc.
Hắn nói tiếp: “Đồng nghiệp của cô ta là Vương San San phát tán tin đồn, nói Lưu Cừ là người phụ nữ không ra gì, không giữ phẩm hạnh, qua lại bừa bãi với người khác. Ông thích Lưu Cừ, Vương San San với Lưu Cừ lại có mâu thuẫn, vì vậy ông nhất thời nổi lên sát tâm, giết người cho hả giận.”
“Ồ, thì ra người phụ nữ đó tên Vương San San.” Phương Chấn Hoa phản ứng giống như bỗng nhiên nghĩ ra.
Sắc mặt Liên Diệc hơi sầm lại, ông ta rõ ràng là không xem mạng người ra gì, giết người cũng giống như ăn cơm bữa, đã trở thành thói quen.
Phương Chấn Hoa nhìn hắn cười: “Cậu nói không đúng.”
“Không đúng chỗ nào?”
Phương Chấn Hoa cười, nói “Nếu như là cô ta, không sai, là do tôi giết, có điều là tôi đã lên kế hoạch trước, cô ta có tư cách gì mà nói Lưu Cừ, còn bắt Lưu Cừ làm việc, cả bàn tay đều bị chai, tôi rất là bất mãn.”
Lúc nói những lời này, ông ta rất bình tĩnh.
Liên Diệc suy nghĩ một chút là hiểu thứ ông ta để bụng nhất chính là đôi tay của Lưu Cừ, Vương San San gián tiếp gây nên những vết chai trên đôi tay đó nên ông ta nảy sinh phẫn nộ với cô ta, vì thế lên kế hoạch rồi giết người.
Vì vậy mới làm ra tiêu bản tay người, đặt ở trong nhà, thường xuyên vuốt ve chìm trong u mê.