Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Giới Giải Trí

Chương 28:

Chương 28:




QUYỂN II: MỘNG XUÂN

CHƯƠNG 28

Editor: Hye Jin

Thấy tình huống có gì đó không ổn, Diệu Diệu vội vàng im lặng, đưa túi đồ rồi không hề hỏi thêm câu nào, nhìn hai người rời đi, xấu hổ đến mức muốn độn thổ.

Nhan khống thái quá là một tật xấu.

Cô kể với bạn thân về sự vụng về của mình, không ngờ tin nhắn lại của đối phương làm cô giật mình.

Không sao đâu, theo như miêu tả của cậu, tớ cũng sẽ tưởng là một đôi, lại nói, tớ rất tò mò. Nếu như bọn họ không giống nhau, biết đâu không phải là chị em ruột.

Cô trả lời: “Dù sao đi nữa, đời này tớ còn chưa gặp được chuyện gì xấu hổ hơn thế này.”

Thật sự là chị em sao…

Diệu Diệu không cam lòng nhìn ra bên ngoài, nữ sinh xách túi đi theo nữ sinh, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn đối phương.

Từng hành động đều cho thấy nam sinh rất quan tâm đến nữ sinh, và cũng rất chú ý cô ấy.

Cô không tin lắm.

Cuộc sống hàng ngày của cô và em trai cô để mà nói thì ngươi một câu thiểu năng trí tuệ, ta một câu đồ ngu xuẩn.Mỗi dịp năm mới và lễ hội, hai người mới khẩu thị tâm phi một lần, khen đối phương xinh đẹp để nhận bao lì xì.

Có thể anh chị em nhà người khác khác nhau?



Căn hộ ở đây được rất nhiều sinh viên Học viện Điện ảnh Đế Đô thuê, nhưng Cơ Thập Nhất không ngờ lại chạm mặt bạn cùng lớp.

Người đó là lớp trưởng, bề ngoài xuất sắc, người cũng rất tốt, nghe nói cũng đã nhận được một số vai diễn.

“Ồ, Thập Nhất, cậu cũng sống ở đây sao?” Lớp trưởng tươi cười chào hỏi: “Tớ mới thuê nhà ở đây không lâu, nếu cậu có thời gian thì sang chơi nhé.”

Không chờ Cơ Thập Nhất trả lời, một giọng nam xen vào: “Trai đơn gái chiếc thì chơi cái gì.”

Lớp trưởng nhìn qua không khỏi kinh ngạc, người này rất quen thuộc a, người trong giới có nhắc đến. Cách đây không lâu đại diện Hoàng Thiên tìm đến hắn, hắn còn tra cứu thông tin một hồi.

Công ty Hoàng Thiên đã quá nổi tiếng trong giới giải trí, ông chủ mới đương nhiên lên đầu đề, ảnh chụp rõ ràng, còn có không ít fans đâu.

Tại sao lại ở chung một chỗ với Cơ Thập Nhất?

“Để khi có thời gian đi.” Cơ Thập Nhất cười: “Bây giờ tớ phải trở về nhà nấu cơm, gặp lại sau.”

Hẹn gặp lại!

Đi được vài bước, hắn ngoảnh đầu lại, bắt gặp ánh mắt giám đốc Tô nhìn chằm chằm hắn như một con mèo trong đêm đen, làm người ta run sợ.

Sau khi chào tạm biệt lớp trưởng, Cơ Thập Nhất đi thẳng về phía trước, mặc kệ Tô Minh Chu phía sau có theo kịp hay không.

Giọng nói của Tô Minh Chu vang lên từ phía sau: “Có phải chị giận em rồi không?”

Cơ Thập Nhất dừng lại, xoay lưng đối diện với mặt hắn.

Hai người nhìn nhau một hồi, một lúc sau cô mới mở miệng: “Chị không giận, nhưng chị muốn em sửa lại tính tình này đi. Em quá dễ đắc tội người khác, người hôm nay chỉ là bạn học của chị thôi.”

Chu Chu bây giờ đã là ông chủ của công ty giải trí Hoàng Thiên, còn trẻ con làm sao có thể gặp gỡ người ta bàn chuyện làm ăn, nếu không sửa được tính tình, so với mấy người nhà họ Tô sẽ bị ăn mệt.

Người bên cạnh cô chỉ có Chu Chu, cô không muốn em ấy gặp chuyện gì không hay.

Tô Minh Chu nghe xong, cười thành tiếng, trong đêm đôi mắt ánh lên màu xanh thẳm.

Cô khuyên bảo vậy mà em ấy còn cười cho được.

Cơ Thập Nhất trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó quay người bỏ đi, không nói thêm câu nào.

Tô Minh Chu vui vẻ rạo rực ở phía sau.

Sau khi trở về căn hộ, Cơ Thập Nhất cho tất cả nguyên liệu trong túi vào nước, rửa sạch và phân loại để lát nữa nấu.

Tô Minh Chu kéo một cái ghế ngồi ở cửa phòng bếp, giống như một đứa trẻ đợi cơm, thân thể bất động, ánh mắt nhìn chăm chú vào người bên trong, ánh mắt tập trung.

Đợi khi phát hiện ra người này, Cơ Thập Nhất đã sơ chế xong nguyên liệu, chuẩn bị mổ cá, xoay người thì bị dọa cho nhảy dựng.

“Em làm gì vậy, sao lại chặn cửa.”

Tô Minh Chu nhìn cô nói: “Nhìn chị nấu ăn.”

Cô quơ con cá lên người cậu, thấy em ấy chán ghét cười hì hì ghét bỏ: “Còn sợ cá, em sợ chị bỏ độc sao?”

“Sợ bị biến đống đồ ăn thành đống than đen.”

Cơ Thập Nhất trừng mắt nhìn Chu Chu, đẩy người ra, đóng cửa lại, chỉ có tấm kính phía trên mới có thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Tô Minh Chu cũng không tức giận, cười vài tiếng rồi đột nhiên xoa mặt mình, lấy lại vẻ mặt vô cảm như bình thường.

Qua tấm kính, hắn có thể nhìn thấy rõ người đang trong bếp tập trung nấu nướng, ánh mắt hơi lóe.

Khi Cơ Thập Nhất từ phòng bếp đi ra, cô nhìn thấy vẻ mặt không tập trung của Tô Minh Chu, hai lần quơ tay trước mắt em ấy mà người không hề đáp lại.

“Nghĩ gì vậy, đến đây ăn thử món này.”

Tô Minh Chu a lên một tiếng, vừa định thần lại, nhìn thấy đôi tay gắp sang một khối thức ăn, sự chú ý của lập tức bị thu hút.

Hắn tò mò hỏi: “Chị biết nấu ăn khi nào thế?”

“Sau khi dọn ra ngoài, nếu không thì chị ăn gì.”

Cơ Thập Nhất trong mơ cũng biết nấu ăn, hai người cô giống như là cùng nhau lớn lên, tự nhiên hiểu được như thế nào là nấu ăn, hơn nữa đây là món ăn của đại lục Mộng Cảnh mà cô rất quen thuộc.

Những miếng cá phi lê trắng ngần, mềm mềm đựng trong một chiếc bát trong suốt, phản chiếu các màu đỏ, cam, xanh lá cây ở bên cạnh. Những miếng cá ướt đẫm một loại nước sốt, màu sắc hòa quyện, làm người ta nhìn mà thèm nhỏ dãi.

Tô Minh Chu thích ăn sashimi, nhìn thẳng vào bát, nhếch miệng hỏi: “Đây là gì? Là sashimi sao?”

Cơ Thập Nhất ra vẻ thần bí lắc đầu.

Tô Minh Chu cẩn thận gắp một miếng vào miệng dưới ánh mắt mong đợi của Cơ Thập Nhất.

“Em thấy thế nào?”

Nhưng mà Tô Minh Chu không trả lời, thay vào đó là nhanh chóng gắp thêm một miếng khác, hai mắt lấp lánh nói: “Ăn ngon.”

Đầu bếp ở Tô gia kia tính là cái gì.

Bây giờ trong mắt Tô Minh Chu chỉ có món sashimi này, nước sốt trên cá không những không làm mất đi mùi vị, ngược lại càng làm cho hương vị trở nên độc đáo hơn.

Ngay cả ở Nhật Bản, hắn cũng chưa bao giờ ăn qua hương vị như vậy.

Nghe vậy Cơ Thập Nhất cười nhẹ, mày nhẹ cong lên.

Cô sử dụng một phương pháp đặc thù từ đại lục Mộng Cảnh để làm cho món sashimi càng thêm hoàn hảo và tươi mới, ăn một miếng còn lưu hương lại trong miệng, ăn một miếng thì chỉ cảm thấy đây là loại thịt cá mềm nhất trên thế giới.

Cái bát này quá ít, Tô Minh Chu ăn vài miếng là hết.

Còn lại đều là rau xào nhưng cũng ngon.

Sau khi Tô➧tham ăn➧Minh Chu ăn xong, Cơ Thập Nhất mới thoát khỏi cảnh nước mắt lưng tròng.

Gương mặt háu ăn của Chu Chu non nớt, vô cùng bán manh.

Về phần rửa bát, Minh Chu đương nhiên chịu trách nhiệm, Cơ Thập Nhất bắt hắn mặc một chiếc tạp dề dễ thương.

Đứng ở phía sau thắt cái dây cô không nhìn thấy được biểu cảm của người trước mặt.

Tô Minh Chu khá là cao làm cho cái tạp dề này trông có vẻ rất nhỏ.

Cơ Thập Nhất bật cười, tiếng cười như chuông bạc, nghịch ngợm véo véo eo của Tô Minh Chu.

Tô Minh Chu lườm bàn tay nghịch ngợm, ánh mắt tối sầm lại, ‘hừ’ một tiếng đi vào phòng bếp.

Rửa bát xong, hắn thay tạp dề: “Lát nữa em sẽ trở về. Ở nhà một mình chị đừng tùy tiện mở cửa.”

Người giao hàng lần trước đã báo với hắn, cô đã tự ra mở cửa!

Không cảnh giác chút nào!

Cơ Thập Nhất cười bán manh trả lời: “Không sao đâu mà.”

Tô Minh Chu cười lạnh, đôi mắt híp lại: “Người giao hàng lần trước thoải mái vào. Nếu là người khác ý đồ không tốt mạo danh thì sao?”

Không ngờ người vốn nên xấu hổ – Cơ Thập Nhất lại hoan hô một tiếng “Chị biết ngay là em gọi thức ăn mà.”

Sợ em ấy lại tức giận, Cơ Thập Nhất nhanh chóng đổi giọng: “Sẽ không mở cửa cho ai, yên tâm.”

Tiểu khu này an ninh cũng tính là khá tốt, bên cạnh có đường lớn nên không có gì phải lo lắng.

Tô Minh Chu đứng lên, nhìn chăm chú vào cô, ánh sáng phản chiếu vào đôi mắt cậu, chiếu ra màu sắc đẹp đẽ, tựa như ngọc bích.

Cơ Thập Nhất có thể nhìn thấy rõ hình ảnh của cô trong đôi mắt trong suốt và sạch sẽ.

Tô Minh Chu đột nhiên kéo tay cô lại, qua ánh đèn có thể nhìn thấy một vài bong bóng nhỏ trên đó, không khó nghĩ rằng chúng đã bị sót lại trong lúc nấu nướng.

Giọng hắn trầm xuống: “Sao chị không nói với em?”

Cơ Thập Nhất rút tay về, bâng quơ nói: “Không sao đâu, dầu bắn ra khi xào rau là chuyện bình thường.”

Cứ tưởng em ấy sẽ lại tức giận nhưng không ngờ chỉ thở dài.

Tô Minh Chu im lặng nhìn cô vài giây, rồi lôi cô vào phòng bếp xối nước lạnh, sau đó xoay người lục tủ trong căn hộ, không để ý quần áo của mình đã bị dính bụi.

Sau khi tìm thấy cồn và kim tiêm, cuối cùng hắn cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Cơ Thập Nhất từ sau lưng hắn thò đầu lên nhìn, thấy hắn xoay người thì lập tức làm ra vẻ một học sinh ngoan ngoãn.

“Đưa tay.”

Cô ngoan ngoãn duỗi tay ra.

Minh Chu cẩn thận chọc thủng mụn nước nhỏ, đợi một lát rồi đặt băng keo hoạt hình lên đó, có chút đáng yêu, Cơ Thập Nhất không nói gì, cứ để mặc em ấy dán.

Tô Minh Chu hiếm khi bình tĩnh như vậy.

Không thể không nói, dáng vẻ này rất trưởng thành.

Cơ Thập Nhất nhớ lúc chưa về nhà họ Tô, Minh Chu vẫn luôn dính người cô, nhưng cực kỳ ít nói, nhưng sau này khi về nhà họ Tô, em ấy đã bắt đầu học cách nói chuyện móc họng, học cách chỉnh người khác.

Nhưng điều đáng mừng duy nhất là thái độ của em ấy với cô vẫn y như vậy.

Sau khi cẩn thận dán lên, Tô Minh Châu thở phào, mặt mày giãn ra: “Chị phải biết chăm sóc bản thân.”

Hắn đang nghĩ đến việc thuê một người giúp việc, nhưng rồi nghĩ lại, chị ấy chắc chắn sẽ từ chối, nên quên đi.

Cơ Thập Nhất nở nụ cười ấm áp: “Lời Chu Chu nói chị nào dám không nghe.”

Không ngờ Tô Minh Chu lại cười lạnh: “Nếu chị nghe lời em, vậy nhất định là mặt trời mọc từ phía tây.”

Nói xong hắn cũng không làm cô khó xử, mà rời đi luôn.

Ngay sau khi Chu Chu rời đi, Cơ Thập Nhất nằm dài xuống ghế sofa.

Hôm nay quay phim một ngày, tối còn phải về nấu cơm, cơ thể vô cùng mệt mỏi, nếu không có Chu Chu thì cô chỉ đơn giản tắm rửa rồi ngủ.

Cơ Thập Nhất thở dài, sau đó nhấc điện thoại và theo dõi sự việc của Trương Nhã.

Chết đuối trong bồn tắm vẫn đang nằm trên hot search của Weibo, nhưng không ngờ khi cô mở bình luận, phía dưới toàn là những câu hỏi vui đùa và nghi ngờ.

“Đây là chơi đùa quá đáng? Khoái cảm cái cảm giác hít thở không thông sao?”

“Tôi chưa từng thấy ai chết đuối trong bồn tắm, vậy sao không nói là chết đuối trong bể cá đi.”

“Có phải lại nói về bệnh trầm cảm không? Sao thời buổi này cứ chuyện gì xảy ra là đổ hết cho trầm cảm thế. Bệnh này không dễ mắc đâu, tha cho nó đi.”

“Tại sao lại không cắt cổ tay mà lại đi chết đuối trong bồn tắm? Người này bị bệnh à?”

Tuy cô cùng Trương Nhã không có chút quan hệ nào, nhưng đọc được những bình luận lạnh lùng như vậy cô vẫn có chút sợ hãi.

Dù sao thì người cũng đã ra đi, những người này vẫn không chịu buông tha.

Không biết Trương Nhã sẽ cảm thấy như thế nào nếu nhìn thấy nó.

Trước kia bởi vì thời gian Nhã Nhã nằm mộng đã lâu, cô không biết đó là một giấc mơ tiên đoán hay ảnh hưởng của ký ức, của những gì đã xảy ra, nhưng tình huống trước mặt, khả năng đã xảy ra vô cùng lớn.

Giấc mơ này có liên quan đến cái chết của Trương Nhã hay không?



Bên ngoài trời đã khuya, vừa ra khỏi thang máy Tô Minh Chu nhận được điện thoại từ công ty.

Giọng điệu thư ký không vội không hoảng: “Tô tổng, lễ tân của công ty chúng ta đã chết. Cảnh sát vừa mới tới thẩm vấn, nhân viên công ty đang khá hoang mang.”

Tô Minh Chu nhíu mày: “Tình huống thế nào?”

“Tối nay cô ấy đang trên đường về nhà thì bị người ta giết, thi thể vừa được tìm thấy nên cảnh sát đến công ty để hỏi thăm.”

Thư ký do dự: “Nghe giọng điệu của bọn họ, hình như chuyện này không đơn giản, tôi vừa nghe bọn họ nói hình như là một vụ giết người hàng loạt. “

Hắn vừa đi ngang qua thì nghe thoáng qua, đại loại là nạn nhân thứ ba trong vụ sườn xám đỏ bị giết hại.

Hơn nữa hắn nhớ rất rõ rằng, cảnh sát đã hỏi rất kỹ về thói quen ăn mặc thường ngày của nạn nhân vài lần, biểu hiện có phần không đúng lắm.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn đương nhiên sẽ phải đến công ty.

Sau khi Tô Minh Chu cúp điện thoại, tâm tình khá khó tin, tài xế rẽ vào công ty, một chiếc xe cảnh sát đang đỗ ven đường.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch