Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 15: (1)

Chương 15: (1)



- Chà, lộ bản mặt vô sỉ ra rồi còn lên giọng giảng giải tình nghĩa đồng nghiệp.

Trần Thuật nhếch môi, con người Chu Giai Mô thế nào thì y nhìn ra lâu rồi, một tên tiểu nhân bất tài thích đố kỵ:

- Cậu tử tế gì hơn người ta mà lên mặt đạo đức giả, trước khi đi cậu tiết lộ chuyện tình cảm với thư ký Lăng, chẳng phải trả thù cô ấy à, đừng ra vẻ thanh cao, hậu quả ngày hôm nay chuốc lấy thôi … còn cả chuyện Trương Thục, trước kia sự cố của Trương Thục do cậu xử lý, không phải do cậu đưa ra phương án giải quyết à? Kết quả thế nào, giờ cậu dùng nó để hủy hoại Trương Thục. Trần Thuật, cậu là thứ tàn độc như ai thôi, đừng nói ai vô sỉ. Cứ giải quyết vấn đề đi.

Chu Giai Mô quả nhiên không hổ nhiều năm lăn lộn ở chốn văn phòng, đối đáp chẳng thua kém:

- Chuyện của tôi và Lăng Thần, anh chưa đủ tư cách bình luận đâu, đừng nghĩ mình dơ bẩn thì người khác cũng như mình.

Trần Thuật không để hắn khiêu khích:

- Tôi xử lý không ít sự vụ của Hoa Mỹ, vì sao lại lấy Trương Thục ra khai đao, biết không?

Chu Giai Mô sầm mặt:

- Vì sao?

- Vì hắn ta vô trách nhiệm nhỏ nhen ích kỷ. Đúng, phương án do tôi đưa ra, nhưng công ty có làm theo đúng như thế không? Tuy say rượu lái xe ảnh hưởng tới hình ảnh, nhưng nếu nghệ sĩ dũng cảm đứng ra nhận trách nhiệm, hứa không tái phạm, không chỉ tuyệt hậu họa, có khi lại còn thu được thêm sự đồng tình tán thưởng tinh thần dám làm dám nhận. Ca sĩ Tàng Phong Duệ chẳng phải cũng làm thế à, kết quả người ta không chỉ không mất hình tượng, càng khiến công chúng kính trọng hơn.

Trần Thuật hạ giọng xuất rất thấp, vẫn nghe ra sự bất mãn trong đó:

- Ngoài ra khi đó tôi nói, trừ đền bù tiền thuốc men cho người bị hại, còn bồi thường 20 vạn tổn thất tinh thần và bù chi phí nghỉ việc. Trương Thục chỉ để bạn hắn ta trả có 2 vạn tiền viện phí, còn không tới thăm người ta một lần, giả vờ chuyện này không liên quan, cô bạn kia biến mất luôn. Cuối cùng tôi phải yêu cầu công ty bỏ mười vạn mới áp được chuyện này xuống.

- Đến Tết tôi tới thăm người bị hại, anh ta bị tàn tật ở chân nên không thể làm việc, cả nhà rơi vào cảnh cùng quẫn. Tôi đi nói với Trương Thục, mong hắn có thể bồi thường riêng cho người bị hại, hắn không hối lỗi lại còn chửi mắng tôi trước mặt bao người. Cho nên, điều kiện thứ hai, Trương Thục phải bồi thường cho người bị hại 100 vạn, dù sao thơi gian trôi qua một năm, phải thêm lãi.

Chu Giai Mô tái mặt, đây không phải con sỗ nhỏ:

- Trần Thật, cậu đừng có mà tham lam.

Trần Thuật khẽ lắc đầu:

- Không, tôi không tham lam, nếu các người muốn đàm phán, vậy thì cũng khỏi cần làm theo yêu cầu của tôi.

- Cậu cho rằng đã ăn chắc được chúng tôi rồi à? Cho rằng chúng tôi không có cách hóa giải nào à?

Chu Giai Mô giọng điệu hung hăng, hắn cực ghét Trần Thuật luôn ra vẻ đạo đức thanh cao, cho rằng y là thứ ngụy quân tử:

- Vốn chúng tôi nghĩ cho hình tượng của Trương Thục nên mới nhịn cho qua. Nếu cậu rượu mời không uống lại muốn uốn rượu phạt, vậy chớ trách chúng tôi không khách khí.

Nói rồi lấy ra từ cặp xách tay mấy tờ hợp đồng:

- Đây là hợp đồng mua chuộc truyền thông do cậu ký?

Trần Thuật liếc mắt qua:

- Đúng.

Là tổ trưởng tổ Lôi Đình, chuyên ứng phó với sự kiện khẩn cấp, có quyền sử dụng nguồn lực phù hợp nhất, bản hợp đồng này ký tên của Trần Thuật.

- Bộ phận pháp luật của công ty xác thực, những hợp đồng này đều có vấn đề hối lộ.

Chu Giai Mô cười gằn:

Trần Thuật ồ một tiếng, tích tắc đoán ra đối phương có ý đồ gì:

- Cho nên ý anh là, nếu tôi không bỏ qua cho Trương Thục, các người sẽ ném tôi cho cục công an chứ gì

- Thông minh lắm.

Chu Giai Mô trịch thượng vỗ tay hai cái:

- Trần Thuật ơi Trần Thuật, cậu không phải là thằng nhãi non nớt nữa, sao không hiểu đạo lý trứng đừng chọi với đá? Chỉ cần chúng tôi muốn, trong mười phút có thể ném cậu vào tù vài năm. Muốn chứng cứ à? Cũng chỉ mười phút thôi, cho nên chuyện này kết thúc như vậy đi.

- Giờ thì nghe tôi đưa ra điều kiện thứ ba đây.

Trần Thuật căn bản không sợ sự uy hiếp đó:

- Bảo Trương Thục nghỉ một năm, sau khi hắn quay xong bộ phim dang dở thì trong vòng một năm không nhận bất kỳ lịch trình gì.

- Cái gì, cậu điên rồi à?

Chu Giai Mô mở to mắt hết cỡ:

- Cậu điếc hay sao, nếu cậu hủy Trương Thục, chúng tôi hủy cậu.

- Tốt.

Trần Thuật lau miệng:

- Dùng một kẻ trắng tay này đổi lấy một minh tinh hot nhất tập đoàn, tôi chẳng lỗ.

Chu Giai Mô cảm thấy chuyện chẳng lành, chẳng lẽ tên này vì thất tình đâm ra hận đời bất chấp rồi, thế thì không hay vua còn thua thằng liều nữa là, thế nên lại đấu dịu:

- Trần Thuật, nghe tôi nói một câu ...

- Các anh có thể từ chối.

Từ thái độ thản nhiên như không đó, Chu Giai Mô nhìn ra tinh thần Kinh Kha qua sông Dịch, đúng thế, giờ người ta trắng tay rồi, sự nghiệp hủy hoại, bạn gái cũng mất, danh tiếng chẳng còn, còn sợ cái gì nữa, không được, ai muốn chơi với thằng liều mạng này:

- Cậu đợi chút, tôi xin chỉ thị.

- Tùy.

Trần Thuật phất tay, cầm bánh bao lên ăn từng miếng lớn:

- Có điều điện thoại thông rồi để tôi nói với Vương Tín vài câu.

…… ………

Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Hoa Mỹ.

Phong cách trong văn phòng này hoàn toàn khác với sự hiện đại của tòa nhà, bất kể là bàn gỗ cổ kính, lò sưởi tường, trảm trải sàn hoa lệ hay đèn treo thủy tình, tranh họa đều mang đậm phong cách nước Anh cổ, đó là do Vương Tín về nước hai năm trước không tiếc tiền trang trí, hoài niệm cuộc sống trước của hắn.

Vương Tín, Hứa Bân, Trương Minh Viễn ngồi vây quanh ghế sô pha tán gẫu, thư ký Lăng Thần và Lý Hân ra ngoài bê cà phê vừa mới pha cho mọi người.

Tốt nghiệp trường Imperial College Business, sống ở Anh nhiều năm, Vương Tín có thói quen vừa ấm thực vừa sinh hoạt. Người khác uống cốc cà phê đen không ngủ được, hắn mỗi ngày uống vài cốc như không. Ngược lại không hứng thú với trà mà người Trung Quốc thích, hắn nói nhạt nhẽo vô vị.

Vương Tín nhận lấy cà phê Lăng Thần đưa cho, khẽ nguấy thìa bạc, bất kể lúc nào hắn cũng giữ hình tượng ưu nhã ung dung không thể chê trách gì:

- Các anh thử đi, đây là cà phê Coatepec mà tôi thích nhất, Coatepec là nơi sản xuất cà phê truyền thống nhất, phẩm chất tốt nhất ở Mexico, vì sản lượng phong phú của nó mà có danh xưng thành phố cà phê, được coi là một trong số thứ cà phê ngon nhất thế giới.

- Cà phê của tổng giám đốc không phải là ai cũng uống được.

Trương Minh Viễn rất hưởng thụ nhấp một ngụm:

- Có điều so với cà phê, tôi khâm phục nhất là tâm cảnh của tổng giám đốc, gặp chuyện lớn như vậy mà như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. Tô Thức có câu thơ thế nào nhỉ "Cứ mặc lá rừng lác đác rơi. Hãy thư thả bước, vịnh ngâm chơi Gậy trúc, giầy rơm hơn vó ngựa Ai sợ!"

- Đúng thế, bất kể sóng gió lớn thế nào, tổng giám đốc vẫn đủng đỉnh dạo bước, làm tâm ngưỡng mộ, không biết tập tới khi nào mới có phong thái này.

Hứa Bân ở bên ra sức phụ họa:

Vương Tín cười nhẹ, không tỏ ra đắc ý:

- Các anh đã thấy ngư dân Châu Âu dùng lưới bắt cá chưa?

- Sao ạ, dùng lưới bắt cá còn phải chú ý gì ạ?

Hứa Bân phối hợp hỏi, là cấp dưới dù biết câu trả lời cũng nhất định không được đáp, phải giả ngốc để lãnh đạo thể hiện:

- Ngư phu bên đó bắt cá dùng lưới thường rất lớn, những con cá nhỏ chưa đạt tiêu chuẩn lọt qua mắt lưới, như thế tránh tận diệt vùng biển đó, năm sau không còn cá mà bắt nữa, ảnh hưởng tới kế sinh nhai của họ.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch