Lý Như Ý nghe Trần Thuật và Thang Đại Hải xen vào:
- Phải gọi là thành tựu cho nhau mới đúng.
Thang Đại Thành đưa mắt tia một cô gái xinh xắn mặc áo hai dây đỏ chót đi ngang qua, mồm nói không ảnh hưởng:
- Cậu còn mặt mũi mà nói à, cậu diễn kịch điên hơn bất kỳ ai ... tưởng tôi không biết cậu im lặng không nói gì, kỳ thực luôn lặng lẽ quan sát học tập bọn tôi đưa vào diễn xuất, không phải chúng ta đều thành tựu cho nhau à?
- Uống!
Lý Như Ý giơ chai lên, thấy hai người bạn này nói nhiều quá, đều là nam nhân với nhau, uống là được, mồm lải nhải không ngừng:
Thang Đại Hải xé một miếng các mực nướng cho vào mồm nhai:
- Nói đi, hôm nay cậu và Như Ý ra đây chắc chắn không chỉ đơn giản là uống bia. Chuyện phía bên kia giải quyết rồi à?
Trần Thuật gật đầu:
- Coi như tạm giải quyết rồi.
- Tình hình thế nào?
Thang Đại Hải hỏi, Lý Như Ý cũng quan tâm quay sang đợi, hai người bọn họ biết Trần Thuật vì thất tình mà từ chức, chưa hết, lại còn bị phong sát trong nghề, nước bẩn rưới từ đầu xuống chân.
Vậy mà chỉ vẻn vẹn một ngày đã xử lý xong rồi sao?
Trần Thuật đêm nguồn cơn, phát triển cùng với kết quả cuối cùng kể với hai người anh em, biết họ tuy không nói, nhưng trong lòng rất lo cho tình hình của mình. Cho nên chuyện giải quyết xong là hẹn cả hai ra uống bia.
Thang Đại Hải vỗ bàn:
- Thống khoái, kẻ ác phải có kẻ ác trị, đối phó với loại người này phải dùng thủ đoạn như thế, Trần Thuật làm đẹp lắm.
- Trần Thuật không phải người xấu.
Lý Như Ý đính chính, hơi ngạc nhiên, cảm giác người anh em có thay đổi lớn:
- Ai bảo cậu ấy là người xấu đâu.
Thang Đại Hải chỉ mặt Lý Như Ý:
- Tôi nói đầu óc cậu ấy linh hoạt, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với thằng sida thì bị aids. chẳng qua cậu ấy có thích dùng hay không thôi, chẳng như cậu, e bị đám người đó hại chết.
Trần Thuật che mặt, cách vận dụng từ ngữ của Thang Đại Hải làm y rất nghi ngờ trình độ toàn bộ thính giả của hắn, đây là thất bại của cả nền giáo dục.
- Tôi vốn bị hại chết rồi.
Lý Như Ý thở dại, hình tượng của hắn rất tốt, diễn kịch cũng không tệ, chưa tốt nghiệp Học viện Hí kịch Thượng Hải đã được một công ty quản lý nghệ sĩ tới ký hợp đồng, rồi phát sinh mâu thuẫn kịch liệt với thượng tầng công ty nên bị chôn vùi. Cho nên Lý Như Ý luôn ở trạng thái nửa thất nghiệp, mỗi lần anh em tụ tập uống rượu thì hắn đều say đầu tiên.
Rảnh mà.
Nói một nghệ sĩ "rảnh", chẳng khác gì chửi người ta.
- Hay là chúng ta kiện cái công ty kia, nghĩ cách giải trừ hợp đồng?
Thang Đại Hải kiến nghị:
- Đúng.
Trần Thuật cũng khuyên:
- Còn những 8 năm, đời người được mấy cái 8 năm chứ?
- Không cần.
Lý Như Ý vẫn từ chối như trước:
- Giải trừ hợp đồng cần bồi thường, bọn họ không giúp tôi kiếm tiền, tôi lại phải cho họ tiền à, đừng hòng.
Thang Đại Hải vỗ ngực đảm bảo:
- Không cần cậu bỏ tiền, để tôi. Tôi bảo ban pháp luật của công ty giúp cậu giải quyết, sau này cậu tự do rồi kiếm tiền trả tôi là được.
Lý Như Ý vẫn kiên định từ chối:
- Bọn họ ức hiếp tôi, sau đó tôi vì muốn thoát khỏi họ mà cho họ khoản tiền lớn à? Tôi không làm.
- Lý Như Ý.
Thang Đại Hải đặt mạnh chai bia lên bàn, bực mình vì cái đầu óc sơ cứng của tên này:
- Cần gì phải đấu với loại tiểu nhân ấy, tôi giúp cậu giải quyết vấn đề hợp đồng, cậu giải thoát rồi thống khoái diễn phim diễn kịch, kiếm tiền ... Đừng để chết vì uất ức. Tôi tin vào thực lực của cậu, tôi tin cậu nhất định sẽ nổi tiếng lớn. Đợi khi cậu hot rồi, trả lại cho tôi cả vốn lẫn lãi.
- Không.
Lý Như Ý lắc đầu:
- Diễn xuất tốt chắc gì đã hot.
Trần Thuật nghe một bên muốn cho vay tiền một bên nhất định không nhận làm bật cười, Lý Như Ý ít nói bướng bỉnh, dùng lời Thang Đại Hải là " đây là cục đá thối nhất trong nhà xí", còn nói trước kia hắn không hiểu câu này nghĩa là gì, sau khi gặp được Lý Như Ý liền có nhận thức tỉnh táo.
Thang Đại Hải giận cá chém thớt:
- Trần Thuật, cậu còn mặt mũi mà cười nữa à? Cậu thấy buồn cười lắm à? Cậu khác quái gì Như Ý? Này, tôi nói hai cậu làm sao thế hả? Anh em với nhau sao phải khách khí như thế, các cậu gặp khó khăn, tôi đưa tay ra đỡ các cậu thì sao nào? Các cậu cứ đẩy tôi ra là sao?
- Chỉ cần một cú điện thoại, tôi có thể an bài công việc cho Trần Thuật, chỉ cần tôi ra mặt, đội ngũ pháp luật của nhà tôi có thể giúp Như Ý giải trừ hợp đồng. Tôi là ai? Tôi là đại thiếu gia của tập đoàn Phúc Tinh. Các cậu có cần cắn răng chịu đựng thế không? Các cậu không khó chịu thì tôi nhìn khó chịu.
- Đại Hải ...
Trần Thuật vỗ vai người anh em:
Thang Đạt Hải gạt tay y ra:
- Đừng gọi tôi là Đại Hải, làm như chúng ta thân thiết lắm vậy. Các cậu phải để tôi trả nợ chứ, mạng tôi do hai cậu cứu về, món nợ này không trả, các cậu định cố ý làm tôi áy náy đấy à, cố ý làm tôi khó chịu phải không?
Lý Như Ý đặt chai bia xuống, không nói gì, nhìn Trần Thuật, ý bảo y nói đi.
- Chúng ta nên tính toán nhanh chậm trước sau.
Trần Thuật cười khổ:
- Chuyện của Như Ý khá nghiêm trọng, thanh xuân tươi đẹp không nên lỡ dở, tuổi già xuống sắc không cách nào đứng chân ở giới giải trí nữa, mỗi năm bao nhiêu gương mặt mới xuất hiện, trẻ trung hơn, nhiệt huyết hơn, tham vọng hơn, nghỉ một năm là chết người, huống hồ tám năm. Thế nên anh giúp Như Ý trước đi.
- Giúp Trần Thuật ấy, dù sao tôi đã thế mấy năm rồi, quen rồi, chuyện của cậu cần kíp hơn, giúp cậu ấy trước đi.
Lý Như Ý lại thong thả uống bia:
- Biết gì không?
Thang Đại Hải nhìn cả hai, chém tay một phát:
- Tôi tuyệt giao với các cậu.
Nói rồi mở chai bia mới tu ừng ực.
Không phải vì tôn nghiêm của nam nhân mà Trần Thuật từ chối giúp đỡ của Thang Đại Hải, mà là nghề nghiệp không phù hợp, bốn năm học truyền thông tin tức, sau khi tốt nghiệp cũng làm việc ở tập đoàn giải trí truyền thông.
Nếu nhờ cha Thang Đại Hải giúp, chuyển sang làm việc ở tập đoàn thực phẩm, y làm được cái gì ở đó? Chẳng lẽ mỗi ngày cầm cốc trà xem tờ báo đợi đến cuối tháng lĩnh lương?
Không, Trần Thuật không muốn cuộc sống như thế, y tuy không phải là người có tham vọng dã tâm, nhưng y có lý tưởng và theo đuổi, y có sự nghiệp muốn thành tựu.
Còn nữa, nếu y tiếp nhận an bài này, càng chứng minh Lăng Thần rời bỏ y là "biết nhìn xa " à?
Trần Thuật không muốn chứng minh với Lăng Thần cái gì hết, cô gái đó không xứng đáng để y phải bận lòng, mà muốn chứng minh với người quan tâm thực sự tới mình ... Trần Thuật này tài giỏi.
Lý Như Ý thì từ chối Thang Đại Hải giúp đỡ vì thể diện, hắn cực kỳ sĩ diện, thuộc loại mà chúng ta hay nói "thà chết đói chứ không nhận đồ bố thí". Chứ nếu hắn không sĩ diện, chịu thỏa hiệp thì với gương mặt đẹp như Phan An kia, công ty đem toàn bộ nguồn lực đổ vào hắn, sớm hót hòn họt rồi.
Chính vì hắn kiêu ngạo, cho nên mới không muốn cúi đầu với công ty, càng không muốn bạn bè vì mình phải đền khoản tiền lớn.
Chủ yếu nhất là, cả hai đều rõ, bất kể là giúp ai, Thang Đại Hải đều phải đi nhờ cha hắn, hắn chưa bao giờ vì bản thân cúi đầu với cha mình, nhưng vì bạn mà phải cúi đầu.
Đó mới là điều mà cả hai bọn họ không muốn nhìn thấy.