Nhắc tới Đông Chính liền nhớ tới cô gái chân dài đắp mặt nạ kinh kịch luộc trứng cho mình.
Khổng Nhược Khuê, nhìn trên màn hình cực kỳ xinh đẹp, người thật càng đẹp hơn, vẻ đẹp đơn giản thuần tịnh.
" Không biết liệu có thể gặp được cô ấy ở Đông Chính không nhỉ?" Trần Thuật ngồi ở phòng khách thầm nghĩ như thế, nhưng mà nghĩ cũng chỉ là nghĩ vậy thôi, Đông Chính lớn như thế, Khổng Nhược Khuê bận như vậy, sao trùng hợp gặp được.
Trùng hợp một lần đã hiếm có lắm rồi.
Đúng là cô gái kỳ lạ, Trần Thuật không đánh giá cao hành vi đưa chàng trai lạ về nhà như thế, dù có là lòng tốt đi nữa, hành vi đó cũng quá khinh xuất.
- Anh Trần.
Một cô gái trẻ mặc bộ OL váy đen sơ mi trắng đẩy cửa đi vào gọi, phải thừa nhận là các cô gái làm việc ở trong công ty truyền thông đều xinh đẹp, tùy tiện xuất hiện một người, dù là nhân viên công tác, không phải nghệ sĩ đều khiến người ta thấy thoải mái:
- Giám đốc Lâm mời anh.
- Cám ơn.
Trần Thuật xách cặp hồ sơ lên, theo cô gái tới gặp giám đốc nhân sự:
Giữa hành lang có một đoàn người đi về phía Trần Thuật, đi đầu là đôi nam nữ, cho dù ở nơi đầy trai xinh gái đẹp này, bọn họ vẫn như hạc giữa bày gà, cả dung mạo lẫn khí chất đều bất phàm. Nam là phó tổng giám đốc nghiệp vụ chủ quản nghệ sĩ Kim Trạch Ngọc, nữ thế nào lại chính là Khổng Nhược Khuê.
Khổng Nhược Khuê toàn thân mặc váy đen, đeo kính đen, mái tóc dài xõa bên vai, đong đưa chẳng quy tắc nào theo bước chân gấp gáp của cô. Lạnh lùng cao ngạo lại hoang dã gợi cảm, làm người ta bất giác sinh ra cảm giác xa cách, không dám tùy tiện tiếp cận.
Đây không phải Khổng Nhược Khuê mà Trần Thuật từng gặp, đây là một đại minh tinh, nhất tỷ quyền lực của Đông Chính.
Bởi thế cho nên Trần Thuật hơi dọ dự không định chào hỏi, không muốn mang tiếng thấy người sang bắt quàng làm họ, nhưng thế cũng không phải, ít ra cũng phải chào một câu chứ nhỉ, đừng quá tỏ ra thân mật là được, giống người quen bình thường.
Còn chưa quyết định thì cô trợ lý trẻ kia thấy đoàn người kia thì vội vàng kéo Trần Thuật đứng ở bên hành lang, nhín thở.
Quả nhiên đúng như dự đoán, giày cao gót của Khổng Nhược Khuê gõ lên sàn đá giòn tan, dẫn đoàn trợ lý đi ngang qua Trần Thuật như chưa từng quen biết.
Dù đoán trước rồi, phải nói Trần Thuật có chút thất vọng nho nhỏ, có lẽ là người ta sớm quên mình rồi ... Đó là bi ai của nhân vật nhỏ.
- Đó là nhất tỷ Khổng Khuê của công ty chúng ta ...
Đợi đoàn người đi xa rồi, cô trợ lý trẻ mặt đầy hâm mộ nhìn theo bóng lưng Khổng Nhược Khuê:
- Tôi thích chị ấy lắm, chị ấy xinh đẹp hơn cả trên TV nữa, chỉ là bình thường ít khi tới công ty, chúng tôi muốn gặp một lần cũng khó.
- Chẳng qua chỉ như thế.
Trần Thuật lẩm bẩm, chuyện thường tình mà, một chàng trai bị một cô gái lờ đi, thế nào cũng có tổn thương nho nhỏ chứ? Dù sao cô là người nhặt gót giày của tôi mà, không có tí trách nhiệm nào à?
- Anh nói gì thế?
Cô trợ lý trẻ vẫn chìm trong hưng phấn vì được thấy thần tượng, không nghe rõ:
- Tôi nói ....
Trần Thuật mỉm cười:
- Đúng là như thế.
Lâm Kỳ trên bốn mươi hoặc nhiều hơn, giống đại đa số nam nhân thành đạt quen ngồi văn phòng, mặt tròn bụng bự, giám đốc nhân sự của Truyền thông Đông Chính, phụ trách công tác khảo sát và tuyển dụng của cả tập đoàn.
- Giám đốc Lâm, chào anh, tôi là Trần Thuật.
Trần Thuật đi vào, cung kính giới thiệu:
Lâm Kỳ chẳng đứng dậy, uể oải ngồi trên cái ghế tựa lớn nhìn chàng trai trẻ đi vào, nụ cười trở nên khó đoán:
- Trần Thuật, tôi biết cậu, không chỉ nghe nói, mà phải nói là ngưỡng mộ từ lâu. Hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất như truyền.
Trần Thuật hơi nhướng mày, có cảm giác không lành, giữ thái độ lễ phép vừa phải:
- Tôi không hiểu ý anh.
- Không hiểu à?
Lâm Kỳ cười lớn:
- Trần Thuật, xem ra cậu còn chưa biết thanh danh của mình trong nghề nhỉ? Có thể khiến Vương Tín tâm cao khí ngạo phải ngậm bồ hòn làm ngọt, không phải nhân vật đơn giản. Ai chẳng biết mắt hắn mọc trên trán, chưa bao giờ coi ai vào mắt.
Quả nhiên, Vương Tín hi sinh chút thể diện nhưng hoàn toàn hủy diệt mình rồi, vì hả giận nhất thời, mình đưa ra quyết định dại dột.
Một người khiến cấp trên phải muối mặt, bất kể vì lý do gì, không một tầng quản lý ở công ty nào thích hết.
Chỉ vài câu nói cơ hội trôi đi quá nửa, song Trần Thuật không định buông xuôi, y có chuẩn bị tâm lý rồi:
- Giám đốc Lâm, tôi chỉ vì chút nguyên nhân riêng mà từ chức khỏi Hoa Mỹ thôi, không có bất kỳ mâu thuẫn gì với tổng giám đốc Vương, còn về phần khiến anh ta bị thua thiệt, hẳn là có người bịa đặt thị phi, cố ý làm hỏng danh dự của tôi và tổng giám đốc Vương.
- Ồ.
Lâm Kỳ có vẻ không vui vì mấy câu này:
- Xem ra không định thừa nhận a?
- Thực sự không có gì, không thể nói là thùa nhận.
- Trần Thuật ơi là Trần Thuật, tôi biết cậu không thừa nhận mà. Đúng thế, gánh lấy thanh danh báo thù ông chủ, sau này còn ra ngoài làm việc sao được. Nhưng cậu không nghĩ xem, bao nhiêu công ty từ chối cậu, tôi lại cho cậu cơ hội gặp mặt vì sao à?
- Có lẽ vì năng lực xuất chúng của tôi?
Lờ mờ đoán được dụng ý của hắn, Trần Thuật vẫn quật cường nói:
Sắc mặt Lâm Kỳ chớp mắt trở nên cổ quái, đầu tiên là chớp mắt kinh ngạc, sau đó là ngả vào lưng ghế mà cười.
Cười tới thở không ra hơn, lau nước mắt chỉ Trần Thuật:
- Thú vị lắm, cậu có cá tính lắm, tôi thích đấy, tôi đã nói mà, cậu không thể là người tầm thường được. Nói thẳng nhé, tôi cho cậu cơ hội vì tôi tán thưởng việc cậu làm, có người nói cậu ăn hối lộ của đối tác nên mới bị Hoa Mỹ đuổi việc, đúng không?
- Không hề có chuyện đó.
Trần Thuật nghiêm túc phủ nhận:
- Tôi chủ động từ chức khỏi Hoa Mỹ, chuyện tôi nhận hối lộ là có tiểu nhân cố ý hãm hại. Tôi lấy nhân cách đảm bảo, Trần Thuật tôi chưa bao giờ làm loại chuyện đó, trước không, sau này cũng không.
- Thế à? Nếu cậu chủ động từ chức, vì sao Hoa Mỹ không trả cho cậu tháng lương cuối cùng?
Lâm Kỳ hỏi vặn:
Trần Thuật cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy từ gót chân lên đỉnh đầu, mặt tái đi vào phần, không lẽ nào … té ra Vương Tín ngay từ đầu đã gài bẫy mình rồi, khi đó hắn ném ra cái phong bì, còn nghĩ là vì hắn muốn bồi thường vì cướp bạn gái của mình ... Dù sao loại bồi thường đó không thể lấy từ tài khoản công ty.
Mình nhận tiền xong không đi kết toán lương ở tài vụ công ty nữa.
Không ngờ một sơ xuất nho nhỏ lại biến thành chứng cứ mình nhận hối lộ, thành chứng cứ mình phạm lỗi nên bị công ty đuổi việc, cắt luôn cả lương tháng cuối. Người ta đương nhiên cho rằng cũng vì mình chột dạ nên mới không tới phòng tài vụ công ty lấy lương tháng cuối.
Hôm đó Vương Tin nói chuyện rất có thiện chí, có tình có lý, Trần Thuật thậm chí cảm giác mình thua kém hắn, không ngờ hắn lại là thứ hèn hạ bỉ ổi nham hiểm như vậy.
Làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ lại đem chuyện hắn cướp bạn gái mình kể ra cho người ta cười vào mặt? Chẳng lẽ hắn muốn mình vứt bỏ thể diện cuối cùng để người khác chỉ trò cười cợt.
Ngay từ đầu tên khốn kiếp đó đã không định để mình được sống yên lành rồi, vậy mà mình tới giờ phút cuối cùng vẫn cố gắng hoàn thành hết công việc dang dở mới rời đi, mình không phải ngây thơ, ngu ngốc thì là cái gì, đáng đời mày lắm Trần Thuật.