- Một nghệ sĩ giỏi phải chịu khó quan sát, chăm chỉ suy nghĩ, đồng thời mỗi giây mỗi phút phải gọt giũa khả năng diễn xuất của mình. Đi vào giữa quần chúng, hóa thân thành người như bọn họ. Ví như vừa rồi tôi đột nhiên ngồi trước mặt anh đưa ra câu hỏi, làm anh kinh ngạc, biến hóa trên nét mặt và ánh mắt của anh, cùng câu trả lời sau đó, đều là tư liệu diễn xuất mà tôi cần thu thập. Nếu đơn thuần dựa vào tưởng tượng sẽ không đạt được hiệu quả chân thật. Tôi gọi điều này là "phản ứng tức thời" trong diễn xuất.
Khổng Nhược Khuê mặt đầy kiêu ngạo, thái độ kiểu mau mau khen tôi đi:
- Có phải là thấy tôi chuyên nghiệp lắm không? Tôi nói cho anh biết, thành công của mỗi người không phải là ngẫu nhiên đâu.
Tràn Thuật vừa thán phục vừa bị cô gái khác thường này làm dở khóc dở cười:
- Cô đã bao giờ vì thế mà bị ăn đòn chưa?
- Hừ, anh nhìn mặt tôi xem.
Khổng Nhược Khuê hai tay ôm gương mặt xinh đẹp làm ra vẻ đám yêu:
- Chỉ cần là một nam nhân bình thường, ai đành lòng ra tay? Với lại không phải tôi gặp ai cũng diễn.
- Vậy vì sao lại là tôi?
- Trong quán mỳ ngoài anh ra thì còn ai nữa không, dù sao thì cũng rảnh mà.
Trần Thuật có chút tổn thương, dù sao y cũng khá tự tin về vẻ ngoài của mình:
- Sao cô lại bám theo tôi tới đây? Quán mỳ Lão Gia này là nơi tôi thường tới ăn cơm. Lão Gia giống như cha ruột của tôi vậy, vì thế quán mỳ của Lão Gia là quán mỳ của tôi ... Cô chạy tới đây làm gì?
- Bám theo?
Hàng mi dài của Khổng Nhược Khuê chớp chớp:
- Tôi mà bám theo anh ấy à?
- Cô đừng nói với tôi là mấy lần gặp nhau đều tình cờ nhé, tôi không tin duyên phận của chúng ta tốt thế đâu.
Có lẽ nếu là cô gái khác chứ không cần nói là một minh tinh, Trần Thuật không nói chuyện kiểu này, với Khổng Nhược Khuê thì rất lạ, cảm giác rất tự nhiên, làm y không cần phải khách khí:
- Anh tới Đông Chính phỏng vấn là do tôi bảo à?
Khổng Nhược Khuê chất vấn ngược lại:
- Cái đó không phải.
- Anh bị rơi gót giày là do tôi cưa đứt à?
- Cái đó cũng không.
- Anh tới KTV Minh Châu hát là tôi gọi anh tới à? Hát xong tôi gọi anh tới phòng tôi đấy à?
Lại lần nữa bị những câu hỏi liên tiếp làm á khẩu, Trần Thuật chỉ còn nước nói thật:
- Cho nên tôi mới tò mò vì sao chúng ta cứ gặp nhau suốt như thế.
Khổng Nhược Khuê cười ngọt:
- Đó gọi là duyên phận.
Mặc cho tài ăn nói của Trần Thuật rất tốt cũng không cách nào bắt bẻ được luận điểm này.
- Vậy sao cô lại tới đây?
Trần Thuật vẫn còn cố chống trả:
- Đây là một cái quán mỳ nhỏ, chẳng phải nhà hàng danh tiếng. Tôi biết nơi cô ở, tiểu khu đó cách chỗ này mười mấy km, cô đừng nói với tôi cô đi xa như thế là vì ăn một bát mỳ.
- Đúng thế, chỉ vì ăn một bát mỳ.
Khổng Nhược Khuê gật đầu xác nhận:
- ..
- Không tin à?
- Cô coi tôi bị thiểu năng chắc?
Trần Thuật có chút tức giận, cô gái này lại nhập vai vào nhân vật gì rồi:
- Không, tôi chỉ coi anh là thằng ngốc.
Thái độ của Khổng Khuê rất kiên định:
- Này thằng nhóc nói cái gì thế hả?
Lão Gia đột ngột xuất hiện vung tay bợp Trần Thuật một cái:
- Đừng có mà xem thường quán mỳ của tôi nhé, nổi tiếng lắm đấy, có cả người ở thành phố khác chạy tới ăn mỳ, chỉ có thằng nhóc cậu không biết quý trọng, đúng là bụt chùa nhà không thiêng.
Nói rồi đặt một bát mỳ lớn trước mặt Khổng Khuê, lòng lợn chất đầy ắp.
- Tiểu Khuê, ăn cho nóng, cần gì thì cứ tự lấy nhé.
Lão Gia tỏ ra rất ân cần:
- Vâng ạ, cám ơn Lão Gia.
Khổng Nhược Khuê chớp mắt cái đã biến thành cô gái ngoan ngoãn hiền thục:
Trần Thuật nhìn bát mỳ ghen tỵ:
- Lão Gia, làm sao cô ấy còn có nhiều lòng hơn cả cháu.
- Con bé là con gái tôi, cậu quản được chắc.
Lão Gia mắng xong về bếp bê ra một bát mỳ chân giò đặt trước mặt Trần Thuật:
- Hai đứa nói chuyện đi, tôi còn bận việc.
Xoay người đi, đứng sau lưng Khổng Nhược Khuê, Lão Gia lén lút ra ám hiệu với Trần Thuật " thằng nhóc tranh thủ cơ hội đi, đừng để cô bé này chạy mất", xem ra ông thực sự định tìm bạn gái mới cho Trần Thuật.
Cái ông già này thật là.
- Cô quen Lão Gia à?
- Thì sao nào?
Khổng Nhược Khuê lườm một cái:
- Sao cô lại quen Lão Gia, dù sao chỗ này cũng cách nhà cô xa thế cơ mà.
Trần Thuật không nén nổi tò mò, hạ thấp giọng hỏi, sợ Lão Gia nghe thấy mình chê bai quán mỳ này cho một tát:
Khổng Nhược Khuê gắp miếng lòng lớn cho vào miệng, mặt đầy hạnh phúc:
- Anh biết gần đây tôi không đóng phim.
- Đúng, ai chả biết.
Trần Thuật gật đầu, Khổng Nhược Khuê từ sau khi quay xong bộ phim cực hot năm ngoái là Bí Mật thì không đóng phim nữa, fan hâm mộ chờ đợi mãi mà không thấy có động tĩnh gì, suốt ngày than khóc xin cô tái xuất, đám anti được thể cho cô danh hiệu “nghệ sĩ lười nhất năm, ác ý hơn nữa nói cô có thai rồi nên nghỉ, nói tóm lại, dù Khổng Nhược Khuê chẳng làm gì hết người ta cũng bàn tán :
- Nếu không quay phim thì tôi có rất nhiều thời gian, thế nào cũng phải làm chút việc trong thời gian rảnh rỗi.
Khổng Nhược Khuê túm mái tóc búi gọn gàng trên đầu, chuẩn bị ăn mỳ:
- Hơn một năm qua cô đều tìm kiếm kịch bản tốt phải không?
Trần Thuật tim đập mạnh, không biết nếu mình đem kịch bản mình viết cho cô ấy xem thì có hi vọng không, nếu được đại minh tinh như cô ấy nhìn trúng, đây là cơ hội lớn, mình chẳng mấy chốc mà nổi tiếng:
- Không.
Khổng Nhược Khuê ăn rất thô bạo, khó tưởng tượng cái miệng nhỏ xinh xinh kia có thể ăn mạnh mẽ như vậy, hai cái má phồng lên, dáng vẻ hưởng thụ lắm:
-Thời gian rảnh tôi dùng để lên mạng xem mấy kênh món ngon.
- ...
Thực sự là chẳng giống suy đoán của Trần Thuật chút nào, cô gái này khác thường:
- Mấy tháng trước, đại khái là ba bốn tháng, tôi xem một video phỏng vấn, nói ông già mất vợ sớm, một mình nuôi con gái khôn lớn, kết quả con gái tốt nghiệp đại học liền đi Pháp. Ông già nhờ con gái, muốn cùng con sang Pháp, nhưng không chịu được thói quen sinh hoạt bên đó, nên một mình về quê.
- Cô con gái thích ăn mỳ do cha làm, ông già liền mở một quán mỳ ở đầu ngõ, gần quán có trường đại học, không ít sinh viên thích tới quán ăn. Ông già nhìn những sinh viên kia ăn mỳ của mình, hạnh phúc như làm cho con gái ăn.
- Vậy là cô tới đây ăn?
Trần Thuật hiểu ra, hôm đó cô ấy cũng tới quán Lão Gia ăn mỳ, sau đó thấy mình rơi gót giày:
- Bingo.
Khổng Nhược Khuê búng ngón tay:
Lần đầu tiên Trần Thuật phát hiện ra, thì ra con gái búng ngón tay cũng ngầu như vậy.
- Xem xong đoạn video đó tôi vô cùng cảm động, cho nên chỉ cần có thời gian là tới đây ăn mỳ, đôi khi một tuần tới mấy lần. Đương nhiên nếu đi công tác hoặc ra nước ngoài thì khỏi nói rồi.
- Tôi chưa bao giờ xem video đó.
Trần Thuật quay đầu nhìn Lão Gia đang bận bịu trong bếp, lòng áy náy, câu chuyện thì y biết, cũng là nguyên nhân y thường dẫn Lăng Thần tới đây ăn, còn hay bắt chuyện với Lão Gia rồi trở nên thân thiết, không ngờ Lão Gia từng được phỏng vấn, còn là chủ quán nổi tiếng:
- Lão Gia chẳng phải danh nhân, phỏng vấn chỉ chiếu ở kênh ẩm thực, cho nên tất nhiên là anh không chú ý.
- Nhưng mà tôi cũng thường tới đây sao chưa bao giờ gặp cô?
Trần Thuật thắc mắc, Khổng Nhược Khuê là đại minh tinh, tuy chưa thể nói là ai ai cũng biết, nhưng là minh tinh hàng đầu, suốt ngày tới một quán mỳ, vậy mà không bị fan phát hiện?
- Tôi không bao giờ tới vào giờ cơm, hoặc là muộn một chút hoặc là sớm hơn, thấy không có ai tôi mới vào. Như hôm nay, tôi tới sớm một tiếng, vốn là không có ai.