Lạc Kiệt lên tiếng gọi Trần Thuật có vẻ hơi thất thần:
Trần Thuật lúc này mới bừng tỉnh nhận ra, Lạc Kiệt vẫn đưa tay về phía y, nhưng vì y mải suy nghĩ nên không kịp phản ứng.
- Phó tổng giám Trần, tôi đại biểu cho Đông Chính hoan nghênh cậu.
Lạc Kiệt cười nhạt, xem ra mình hơi mạnh tay làm thằng nhóc sợ mất hồn vía rồi:
Trước tiên là cho một cái tát, sau đó mới đưa tay tới, nếu anh tiếp nhận thì sau này mọi người đều tốt, chỉ e là sau này anh không ngóc đầu lên nổi nữa mà thôi.
Trần Thuật hiểu ý hắn.
Nhưng ...
Y không chấp nhận.
- Hả?
Trần Thuật như vừa tỉnh lại:
- Tổng giám Lạc, anh vừa nói cái gì thế?
Lạc Kiệt mắt thoáng qua tức giận, vẫn đưa tay ra kiên nhẫn nói:
- Tôi nói, tôi đại biểu cho Đông Chính hoan nghênh phó tổng giám Trần.
- Tôi không nói cái này ...
Trần Thuật xua tay:
- Tôi nói là anh vừa nói gì về chuyện bắt tay ấy.
- Cái gì, phó tổng giám Trần không hiểu cả lễ nghi bắt tay, muốn tôi nói lại à?
- Hiểu rồi, hiện giờ thì hiểu rồi, nghe tổng giám Lạc nói, tôi có cảm giác trước mắt bừng sáng, đúng là nghe một lời mà hơi mười năm đọc sách.
Trần Thuật lấy từ trong túi áo vest ra một cái khăn tay, đó là do Lăng Thần bị viêm mũi, ra ngoài lại hay đem quên đem khăn tay, dùng khăn giấy chất lượng kém cứ khiến mũi đỏ hồng suốt, làm Trần Thuật nhìn mà thương, cho nên lúc nào y cũng mang theo cái khăn tay mềm.
Nhiều năm rồi, không ngờ thành thói quen.
Trần Thuật dùng khăn tay kẻ ô đó lau tay trái mình sạch sẽ, sau đó chuyển sang lau tay phải. Động tác của y rất thong thả, lau từng ngón tay một, cả móng tay cũng không bỏ qua.
Vì thế phòng hội nghị xuất hiện một cảnh quỷ dị.
Một chàng trai té mặc bộ vest lịch sự cao ráo tuấn tú dùng cái khăn lau tay, còn mấy chục người cả nam lẫn nữ vây quanh nhìn.
Tới ngay cả Lâm Kỳ giả mù giả điếc nãy giờ cũng phải nhìn Trần Thuật lau tay, lau rất cẩn thận, lau rất chuyên tâm. Động tác của y hết sức nhẹ nhàng, ngón tay dài như nghệ sĩ piano, làn da ... Phì phì phì, ai thèm để ý tới da tay y thế nào.
Lạc Kiệt rất hài lòng với thái độ của Trần Thuật, rất tốt, cuối cùng cũng có một kẻ biết tiền biết lui rồi, biết ai mới thực sự là ông chủ của phòng kế hoạch này.
Chỉ là, chỉ là hình nhau lau hơi cẩn thận quá rồi.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút một, mọi người cứ nhìn Trần Thuật lau tay, không khí các lúc càng không được ổn cho lắm, song vẫn không ai dám nói gì.
Rốt cuộc Tràn Thuật lau tay xong, y gấp khăn tay lại, cẩn thận cho vào túi, động tác vẫn thong thả như thế rồi mỉm cười với Lạc Kiệt.
Nhưng y không đưa tay ra:
- Tôi thấy mình bây giờ còn chưa đủ tư cách bắt tay tổng giám Trần, đợi tôi thăng chức lên chúng ta bắt tay.
- .........
..... ....
- Đối đầu rồi, phó tổng giám mới tới đấu với tổng giám Lạc.
- Lợi hại thật đấy, phó tổng giám Trần không bắt tay tổng giám Lạc, tôi đoán câu cuối của anh ấy hàm ý là đợi một ngày mình chủ động đưa tay ra bắt.
- Tổng giám Trần đẹp trai thật đấy, ôi, mọi người thấy tay anh ấy không, quá đẹp, tôi muốn được làm khăn tay của anh ấy.
- Nhìn rất có khí chất, nếu làm diễn viên, tôi sẽ đi xem.
Trong phòng bắt đầu có tiếng rì rầm rất khẽ, bình thường không ai để ý, nhưng trong không khí im ắng thế này, vẫn tạo ra âm thành ồn ã.
Vốn là cục diện một chiều, mọi người cũng quen với câu chuyện như thế diễn ra nhiều lần, nhưng phó tổng giám mới tới không giống phó tổng giám trước kia.
Trẻ trung tuấn mỹ, kiêu ngạo cường thế.
Trong lòng các chị em ưa chuyện ngôn tình đã tưởng tượng ra vô vàn phiên bản đối đầu máu chó.
Ôi xem kìa, người ta chẳng cần nói một câu gay gắt, điềm đạm nhã nhặn, nhưng mỗi một động tác nhỏ đều giống như sự trào phúng sâu cay nhất.
Giờ nghĩ lại, mỗi một lần lau ngón tay của phó tổng giám Trần là một cái cười khẩy khinh bỉ.
Đặc sắc, kích thích.
Đây mới thực sự là đấu tranh văn phòng chứ, cái loại hơi một chút là lớn tiếng quát tháo hùng hùng hổ hồ mới là thấp kém.
Lần này tới lượt Lạc Kiệt choáng váng, bị Trần Thuật đánh cho trở tay không kịp.
"Thằng nhãi con này có dã tâm lớn".
- Thú vị lắm, hết sức thú vị đấy.
Lạc Kiệt sau khi có kết luận, muối mặt rụt tay phải về, đưa tay ra hồi lâu, có chút mỏi, không thoải mái, nhưng sao khó chịu bằng tâm trạng hắn bây giờ, hỏi lại lần nữa:
- Trần Thuật phải không?
- Trần trong trần niên cựu sự, Thuật trong tự thuật, nói ít, sống tốt.
- Lần nữa đại biểu phòng kế hoạch hoan nghênh phó tổng giám Trần, hi vọng cậu sớm ngày hòa nhập vào phòng kế hoạch, đóng góp cho phòng chúng ta. Nếu như gặp phải khó khăn gì, kịp thời nói với tôi, tôi sẽ nghỉ cách giải quyết cho cậu.
- Nhất định rồi.
Tràn Thuật gật đầu:
- Cám ơn tổng giám Lạc.
Lạc Kiệt quay sang Lâm Kỳ cười vui vẻ:
- Cám ơn giám đốc Lâm đưa phó tổng giám Trần tới chỗ chúng tôi, thanh niên tuấn kiệt như thế, tôi cảm kích bất tận.
- Ha ha ha, đây là ý của cao tầng tập đoàn, tôi chỉ là chân chạy.
Lâm Kỳ tỏ rõ thái độ đứng ngoài cuộc, như hắn đã nói trước rồi, muốn hắn lên tiếng nói đỡ Trần Thuật trong xung đột với Lạc Kiệt là không thể, nên hắn hoàn toàn thoải mái:
Lạc Kiệt gật gù, quét mắt nhìn quanh:
- Xong hết việc rồi à?
Chớp mắt phòng hội nghị biến mất quá nửa.
Ánh mắt Lạc Kiệt chiếu thẳng vào Trần Thuật một cái, quay đầu đi luôn, không nói không rằng.
Lâm Ky đi tới vỗ vai Trần Thuật:
- Ài, không ngờ mới ngày đầu đi làm đã va chạm lớn với Lạc Kiệt như thế ... Chúng ta làm công kiếm tiền thôi, cần gì chấp loại người đó, nhẫn nhịn chút là thiên hạ thái bình.
Trần Thuật mặt âm trầm:
- Giám đốc Lâm, anh cũng thấy rồi đấy, hắn vừa vào một cái đã buông lời khó nghe, nói anh lén lén lút lút, anh là giám đốc phòng nhân lực, đưa nhân viên mới tới nhậm chức giới thiệu với mọi người là trình tự bình thường, hắn làm thế không phải bẽ mặt anh à? Tôi do anh tuyển vào, hắn nói gì tôi không sao, dù sao tôi là người mới, bị hắn dằn mặt là bình thường, nhưng mà hắn nói anh như thế là vô lễ, không chấp nhận được.
Ài dà, sao tự nhiên biến thành ân oán của mình với Lạc Kiệt rồi, Lâm Kỳ thất kinh, vội vàng khuyên:
- Đừng kích động, Trần Thuật, cậu đừng kích động, tính Lạc Kiệt là như thế đấy, chúng tôi quen nhau lâu rồi, mọi người đùa với nhau thôi. Cậu đừng để vào trong lòng. Còn nữa, giờ cậu đắc tội với Lạc Kiệt, tôi e cậu khó sống ở phòng kế hoạch.
Trần Thuật cười nhạt:
- Tôi rất mong chung sống hòa bình với hắn, anh nói cho tôi biết thân phận của hắn, tôi mới chủ động nhiệt tình chào hỏi hắn ... Kết quả thế nào? Hắn mắng chửi tôi như con cháu hắn vậy, nếu tôi vâng dạ với hắn, anh thấy tôi còn có chỗ đứng ở nơi này nữa sao? Nếu chỉ có ba người chúng ta đã đành, tôi nhường, nhưng mấy chục người đang nhìn vào, nếu tôi không địn sau này ngồi không ăn lương thì chỉ còn cách học theo tiền nhiệm từ chức luôn cho rồi.
- Đừng kích động, đừng kích động.
Ái dà, nếu Trần Thuật đi luôn ngày đầu nhậm chức thì phiền cho hắn lắm, Lâm Kỳ lần nữa vỗ vai Trần Thuật:
- Cả hai đều là người cá tính, lần đầu gặp mặt phát sinh xung đột cũng có gì đâu, tiếp xúc lâu, biết đâu biết đâu lại thành bạn bè tốt? Đúng không? Công ty tuyển cậu vào không phải là để làm thân với người ta, mà là để làm việc, làm cho tốt công tác phòng kế hoạch.
- Tôi hiểu rồi.
Trần Thuật chân thành tiếp nhận:
- Tôi do giám đốc Lâm tuyển vào, nhất định không để anh mất mặt, tôi sẽ làm tốt, cho cả công ty thấy được thành tích của phòng kế hoạch.
- Phải như thế, được rồi, cậu nhanh chóng vào trạng thái công tác đi, tôi còn có việc, không bồi tiếp cậu được nữa.
- Để tôi tiễn anh.
Trần Thuật tỏ ra hết sức kính trọng Lâm Kỳ:
- Không cần đâu, công tác quan trọng hơn.
Lâm Kỳ xua tay, đi như chạy, không quay đầu lại lần nào: