- Thôi, chẳng gọi món nữa, lấy cái combo này, ba phần là được, ít rượu hâm nóng nữa.
Thang đại thiếu gia hôm nay không có tâm trạng ăn uống, chọn luôn suất ăn cao cấp nhất:
- Nói thế thì ai nói dối đều là vương bát đản, đúng không Trần Thuật.
Trần Thuật không hiểu sao hắn đột nhiên qua nhắm vào mình:
- Đúng.
- Vậy cậu quên Lăng Thần chưa?
Thang đại thiếu gia hỏi xong thấy Trần Thuật không đáp, đẩy vai:
- Quên hay chưa, nói đi.
- Chưa quên, nhưng cũng không muốn nhắc tới nữa.
Trần Thuật mặt lãnh đạm, giọng bình tĩnh:
- Cô ấy và tôi không có bất kỳ quan hệ gì nữa rồi.
- Hi vọng cậu nói được làm được.
Thang đại thiếu gia giơ ngón cái:
Trần Thuật khẽ hừ một tiếng.
Hận là một thanh gươm hai lưỡi, đâm bị thương người khác thì cũng cứa đứt da thịt của mình.
Kiki lại nhìn Lý Như Ý một cái hỏi ý, hắn chỉ gật đầu, hơi thất vọng lùi ra khỏi phòng đi chuẩn bị đồ ăn cho ba người.
Thang đại thiếu gia khẽ thở dài:
- Tôi sợ cậu đi vào vết xe đổ của tôi thôi, cậu là cái thằng chuyện gì cũng thích giữ trong lòng chịu đựng một mình, tôi biết không dễ dàng, nhưng kiên cường lên.
- Đương nhiên.
Trần Thuật cầm cốc trà thơm lên:
- Có câu nói thế nào nhỉ, nếu không kiên cường thì yếu đuối cho ai xem? Tôi chẳng có gia sản vải tỷ để về kế thừa, phải kiên cường thôi, đúng không?
- Dù sao chuyện của tôi giao cho cậu đấy, cậu nghĩ cách xử lý giúp tôi, trước kia cậu làm ở phòng quan hệ xã hội mà, bao nhiêu rắc rối lớn nhỏ của đám nghệ sĩ, cậu xử lý gọn gàng, chuyện của tôi lại không chịu giúp à?
Thang đại thiếu gia ăn vạ:
- Thì để tôi nghĩ đã.
Trần Thần giơ tay đầu hàng:
- Anh không muốn kết hôn thì dễ nhưng bảo làm mẹ anh không thương tâm thì khó, vì anh không kết hôn, nhất định bác ấy thương tâm, đây là mệnh đề mâu thuẫn.
Thang đại thiếu gia thở dài sườn sượt, chợt quay sang Lý Như Ý:
- Cậu có bạn gái không?
Lý Như Ý lắc đầu ngay:
- Không có.
- Thế cậu đã từng yêu ai chưa?
Lý Như Y vẫn lắc đầu:
- Chưa.
- Vậy cậu có cô gái mình thích không?
Lý Như Ý nghĩ một lúc thì gật đầu.
- Cậu còn cổ hủ hơn cả số đồ cổ mà cha tôi sưu tầm.
Thang đại thiếu gia đánh giá:
Lý Như Ý không đáp, cúi đầu uống trà đại mạch.
Quan hệ giữa ba người bọn họ là như thế đấy, đại đa số là Trần Thuật với Thang Đại Hải "lời qua tiếng lại" với nhau, Lý Như Ý ở một bên lặng lẽ nhìn, thi thoảng xen vào một câu, nói câu nào là nhói đau câu đó. Lần nào cũng là Thang Đại Hải nếu ra vấn đề, Trần Thuật đưa ý kiến, Lý Như Ý là người bỏ phiếu phân thắng bại.
Vì chúc mừng Trần Thuật tìm được công tác mới, Thang đại thiếu gia mở một chai Bowmore 18, cơm no rượu say, người lái xe, người bắt taxi, người gọi xe bus, đường ai nấy đi.
Trần Thuật ngồi trên xe xem tin tức hôm nay, ngón tay lướt qua lướt lại, vô tình chạm vào vết xước sau di động.
Đó là do y đang đi trên đường, Lăng Thần đột nhiên nhảy lên lưng y, vốn định làm y bất ngờ, không ngờ làm làm di động trong tay rơi xuống đất.
Cũng chính vì thế mà Trần Thuật thay cho Lăng Thần cái di động mới, còn chiếc iphone do Lăng Thần làm rơi này, rơi vào tay Trần Thuật.
Về tới nhà trọ, Trần Thuật lục tủ tìm chiếc di động mới mà Thái Chiêu tặng mình. Lấy que chọc sim lấy sim ra, thay vào trong điện thoại mới, sau đó ném thẳng chiếc điện thoại cũ vào thùng rác.
Tình cảm đã thay đổi thì chỉ là rác, rác thì đó là chỗ nó nên thuộc về.
Mở chiếc máy mới, khi biểu tượng quả táo bạc cắn dở hiện lên, nó cũng giống như cuộc đời bị người ta ngoạm mất một miếng của Trần Thuật.
Y và chiếc điện thoại này đều cùng bắt đầu.
...... ........
Thang Đại Hải lúc đó ngồi ở ghế sau xe, lái xe là một người trung niên tóc lưa thưa, xe lái vừa nhanh vừa vẽng, còn tốt hơn hắn lái mấy phần.
Vì uống khá nhiều rượu tây, đầu óc Thang Đại Hải có chút choáng, hắn dựa vào lưng ghế nhìn ánh đèn xanh đỏ loang loáng bên ngoài.
Khi xe lái lên cầu lớn Châu Giang, Thang Đại Hải chợt lên tiếng gọi:
Lái xe lấy trong túi ra thuốc lá và baattj lửa, Thang Đại Hải nói một câu cám ơn, đứng ở bên sông, châm điếu thuốc hút, mắt nhìn chằm chằm vào dòng Châu Giang đen ngòm ngòm, cuộc đời của hắn đáng lẽ đã phải kết thúc ở nơi đó, nếu Trần Thuật và Lý Như Ý không xuất hiện.
….. …..
Lý Như Ý sống ở xa nhất trong số ba người, là người cuối cùng về tới nhà.
Nơi hắn ở là gian phòng nhỏ ở trên tầng thượng của khu chung cư, về nhà tắm rửa, thay một bộ quần áo rộng rãi thoải mái, bật máy vi tính lên, ôm đầu gối ngồi co ro trước máy vi tính.
Hắn điều chỉnh micro, bật camera lên, khuôn mặt tuấn mỹ u uất xuất hiện, làm cả phòng livestream xôn xao, dòng chat chảy vèo vèo gần như không kịp đọc.
- Nam thần về rồi.
- Em đợi anh mãi, cứ tưởng hôm nay không được gặp anh.
- Nhất Tâm Nhất Ý, Lý Như Ý.
Quá nửa khuôn mặt của Lý Như Ý bị những hàng chữ Hán tự nhất chìm, khung chat ở bên cạnh càng tuôn ào ào như nước, lướt qua một cái đã biến mất.
Lý Như Ý chẳng chào hỏi, chăm chú điều chỉnh âm thanh, sau đó hát một bài kinh điển tiếng Việt ( Im lặng là vàng).
Gió đêm rét mướt..Mình tôi nghĩ về những chuyện đã qua
Tôi của trước kia tràn đầy oán giận
Vu oan chỉ trích chất chứa đầy mình sao chẳng tức
Với tin đồn thất thiệt thì phản ứng gắt
Đó là một bài hát do Hứa Quan Kiệt viết lời, Trương Quốc Vinh biểu diễn, Trương Quốc Vinh đã đi xa hơn mười năm rồi, nhưng vẫn còn sống trong tim của vô số người. Đó là sức hút nhân cách, cũng là sức mạnh của âm nhạc.
Mỗi đêm khuya, Lý Như Ý lại phát sóng livestream ca hát, bời vì khuôn mặt tuấn mỹ vô song, giọng ca sầu lắng, thu hút rất nhiều thiếu nữ.
Bởi vì hắn chẳng tương tác mấy với fan, cho nên không thể nói là hot, song vì thế người theo dõi hắn đều là fan trung thành, bọn họ mỗi đêm khuya lại ngồi bên máy vi tính hoặc nhìn màn hình di động đợi Lý Như Ý.
Mà Lý Như Ý lại là streamer cực kỳ thất thường, thời gian livestream không có định, nội dung cũng đơn điệu.
Đó là hắn ngồi trước màn hình ôm một cây ghita cũ hát, yêu cầu ca khúc không thèm để ý, tin nhắn không trả lời, tôi thích hát gì thì nghe nấy đi, tôi không hát nữa là mệt rồi.
Nhiều khi fan hâm mộ đợi cả tối chẳng thấy hắn đâu, đôi khi hắn cùng Trần Thuật, Thang Đại Hải uống rượu tới hai ba giờ sáng trở về, phòng livestream chẳng còn ai, hắn vẫn cứ ôm đàn hát.
Vì thế mà khiến nhiều người không thích hắn, nhưng ai đã thích hắn rồi thì càng si mê.
Chỉ vì đó là hắn.
Trần Thuật cũng lén lút vào phòng livetream của Lý Như Ý nghe hát, trên màn hình hắn vẫn kiệm lời như thế, khuôn mặt đẹp trai tới mức làm người ta hận không thể đấm cho vài phát, cùng giọng ca thực sự có sức hấp dẫn trí mạng với nữ nhân.
Fan hâm một còn lập nên một câu lạc bộ, đặt tên là "nhất tâm nhất ý". ( Một lòng một dạ).
Trần Thuật và Thang Đại Hải chưa bao giờ hỏi Lý Như Ý thu nhập từ livestream ra sao, vì bọn họ đều hiểu, thứ hắn thực sự muốn làm là đóng phim, là muốn ra album, chứ không phải giống như bây giờ, co ro trong góc nhỏ tối tăm, một mình hát tới khi trời sáng.
Giống như mọi khi Lý Như Ý hát quên mình, chìm đắm vào thế giới riêng.
- Như Ý, Như Ý, em muốn sinh con cho anh.
- Như Ý, hôm nay là sinh nhật em, được nghe anh hát, em toại nguyện rồi.
- Em muốn nghe ( Lạc đà sa mạc), anh Như Ý, hát ( Lạc đà sa mạc) đi mà ...
Dòng chat cứ tiếp tục chạy, fan hâm mộ tuy biết hắn không đọc vẫn gửi tim trong vô vọng gửi số di động, số QQ của mình, mong được hắn liên lạc lại.
Hát liền ba bài, Lý Như Ý hơi khát, mở tủ lạnh mini ở bên cạnh, lấy ra chai bia, uống mấy ngụm rồi bắt đầu hát ( Chỉ trách em quá nỗi xinh đẹp).
Lý Như Ý là fan của Trương Quốc Vinh, đại đa số thời gian, hắn hát ca khúc của Trương Quốc Vinh.
Sau khi hát liền bảy tám bài, Lý Như Ý tắt màn hình, đặt ghita ở góc tường, sau đó ngã mình xuống giường.
Từng ngày lại từng ngày ghép thành một năm.
Năm này qua năm khác, chẳng biết khi nào mộng mới tròn.