Tam giác Châu Giang được tạo thành từ ba con sông lớn là Đông Giang, Bắc Giang và Tây Giang, tạo thành nên vùng đô thị đông đúc nhất thế giới, gọi đây là siêu đô thị chưa từng có, với chín thành phố Quảng Châu, Thâm Quyến, Chu Hải, Đông Hoản, Trung Sơn, Phật Sơn, Huệ Châu, Giang Môn và Triệu Khánh, cùng Đặc khu hành chính Hồng Kông và Ma Cao liền kề nhau, có thể nói là thành phố nối tiếp thành phố được xưng tụng là thành phố vô tận, thành trung tâm kinh tế của Trung Quốc
Quảng Châu với mỹ danh Hoa Thành là trung tâm của tam giác châu, kinh tế phát triển cao độ kéo theo văn hó hưng thịnh là điều hiển nhiên, nhất là sản nghiệp điện ảnh ở nơi này đặc biệt phát triển.
Nhắc tới sản nghiệp giải trí ở Hoa Thành thì phải nói tới ba ông lớn Hoa Mỹ, Đông Chính, Quang Huy, nói tám phần đại minh tinh ở Hoa Thành từ ba công ty lớn này mà ra cũng không hề ngoa.
Trần Thuật là nhân viên của Hoa Mỹ, còn là tổ trưởng tổ Lôi Đình thuộc bộ phận quan hệ xã hội, chuyên ứng phó với nguy cơ truyền thông khẩn cấp.
- … Tôi tin rằng mọi người đều hiểu tầm quan trọng của sự kiện này, có lấy được quyền đại diện loạt sản phẩm giày thủy tinh hay không không chỉ đơn giản là đại diện thương hiệu quốc tế, theo tôi tìm hiểu được, DSN có kế hoạch đưa ra loạt phim về công chúa giày thủy tinh để hỗ trợ sản phẩm này, trở thành đại diện sẽ có cơ hội lớn trở thành công chúa giày thủy tinh, mở ra hợp tác toàn diện giữa công ty ta và DSN, nâng cao danh tiếng của chúng ta ở thị trường khó tính như Âu Mỹ …
Trong phòng hội nghị nhỏ, Trần Thuật đứng trước máy chiếu trình bày kế hoạch của mình trước năm thành viên trong tổ, trở thành tổ trưởng hơn một năm, y gây dựng được uy tín, trong tổ dù có người tuổi tác cao hơn vẫn chăm chú lắng nghe:
Cuộc họp bất thường, kéo dài 45 phút, Trần Thuật cố gắng hết mức hoàn thành hết công việc dang dở của mình.
- Được rồi, công việc vậy là xong, kế hoạch chi tiết hơn có trong chiếc USB này, mọi người mang về nghiên cứu … giờ tới việc riêng, tôi nói cho mọi người một bí mật.
Thảo luận công việc hoàn tất, Trần Thuật gập laptop lại giao chiếc USB cho tổ phó Chu Giai Mô, thình lình tiết lộ:
- Lăng Thần là bạn gái tôi.
- Oa, thư ký Lăng của phòng thứ ký sao? Oa, đóa hoa của Truyền thông Hoa Mỹ không ngờ rơi vào tay tổ trưởng Trần à?
Tiểu Mộng thốt lên đầu tiên, cô gái thế hệ 9x ngôn ngữ thân thể phong phú, gặp chuyện gì cũng thích hoa chân múa tay la hét:
- Trời ơi người tình trong mộng của tôi.
Hậu Tiểu Long ôm mặt tỏ vẻ bi thương tột cùng:
- Tôi còn định đợi cơ hội tấn công Lăng mỹ nhân, không ngờ đóa hoa tươi cắm vào ... vào bình hoa của tổ trưởng Trần.
Phòng hội nghị nhỏ tức thì xôn xao, tin tức này quả thật quá bất ngờ.
- Chúc mừng tổ trưởng Trần, tổ trưởng, anh tiết lộ bí mật này, có phải chuẩn bị mời chúng tôi ăn kẹo hỉ không?
Chu Giai Mô đánh giá Trần Thuật, cười hỏi:
Nghe vậy mọi ánh mắt lại đồ dồn vào Trần Thuật, lửa tò mò cháy hừng hực, đợi y trả lời.
- Không phải, tôi thất tình rồi.
Vẻ mặt Trần Thuật như nói chuyện không liên quan tới mình:
- Cô ấy theo tổng giám đốc Vương Tín rồi.
Hả? Cả đám té ngửa, chuyện quỷ gì thế?
Tiểu Mộng đảo mắt nhìn quanh, cứ như Vương Tín đột nhiên đứng sau lưng cô vậy, thì thẩm hỏi:
- Tổ trưởng, liệu, liệu có hiểu lầm gì không?
Chu Giai Mô cúi đầu xoay bút chì, không nói gì cả, đây là chuyện liên quan tới cao tầng công ty, không tiện phát biểu bất kỳ bình luận gì.
Hầu Tử là người thân thiết với Trần Thuật nhất, lập tức liên tưởng tới hậu quả, thảng thốt:
- Lão đại, à tổ trưởng, anh nói thế chẳng lẽ …
- Cậu đoán đúng rồi đấy ....
Trần Thuật trả lời cho câu hỏi dang dở của Hầu Tử:
- Quen biết nhau coi như là duyên phận, mọi người xứng đáng được biết nguyên nhân tôi phải rời Hoa Mỹ, hôm nay tôi tạm biệt mọi người, hi vọng sau này chúng ta còn gặp lại.
- Tổ trưởng, anh từ chức sao?
- Tổ trưởng anh đừng đi ... Chia tay có sao đâu, mọi người trước đó cũng không biết anh có bạn gái mà, rất nhiều cô gái trong công ty thầm yêu anh, chưa kịp thổ lộ.
Trần Thuật chỉ cười phất tay:
- Tan họp.
…………….
...... ... ...........
Cộc! Cộc! Cộc!
Khi Trần Thuật gõ cửa phòng tổng giám đốc ở tầng 17 toàn nhà Hoa Mỹ, không ngờ chính Vương Tín đi ra mở cửa, còn bạn gái y ... À không, bạn gái cũ của ky làm thư ký tổng giám đốc lại không thấy đâu, gian thư ký không thấy ai cả.
Vương Tín lịch sự làm động tác mời.
Một bộ vest xám tro may đo vừa vặn, áo sơ mi trắng phẳng phiu, giày da nâu nhạt lau sáng bóng, mái tóc rẽ ngôi giữa vuốt keo không có lấy một sợi rời nếp, ánh mắt tự tin, mang phong thái của của người du học trở về.
Chưa kể cha Vương Tín là người sáng lập ra Hoa Mỹ, trong nghề là nhân vật lớn tiếng nói rất có trọng lượng.
Thua một đối thủ như vậy, Trần Thuật không có gì để nói, chỉ muôn vung tay ... Tát mình vài cái.
Vì sao lại yêu cô gái đó chứ?
- Trà? Hay là cà phê?
Vương Tín ngồi trở lại ghế ông chủ, nhìn Trần Thuật:
- Không cần đâu.
Trần Thuật đặt lá đơn từ chức lên bàn:
- Tôi từ chức.
- Tôi biết.
Trần Thần nheo mắt, thù hận trong lòng thoáng chốc bùng lên, vừa rồi tạm biệt mấy thành viên trong tổ, chẳng qua chỉ đi nhận mấy hộp chuyển phát nhanh để đóng gói ít cây cảnh, vậy mà có người tới chô Vương Tin mách lẻo rồi.
Vậy là ngay cả thứ tình nghĩa cùng nhau tăng ca thâu đêm cũng không đáng một xu à? Người ta nói người đi trà lạnh, mình còn chưa đi đã có kẻ đập cốc rồi.
Mình sống đâu tệ đến thế, hay mình vẫn quá ngây thơi.
- Ngồi đi.
Vương Tín chỉ ghế cho nhân viên trước mặt, mỉm cười:
- Chúng ta coi như cũng có duyên nhỉ?
Trần Thuật cười trào phúng:
- Cái duyên này không nhỏ, e là tôi phải trải qua năm trăm năm dằm mưa, năm trăm năm giãi năng mới tu được.
- Tôi biết cậu giận, nhưng cậu không thay đổi được gì đâu.
- Tôi không thể thay đổi người khác, nhưng tôi có thể thay đổi bản thân.
- Vậy là cậu chủ động nói với mọi người, Lăng Thần là bạn cái cậu?
Vương Tín hỏi thẳng:
- Đúng.
Trần Thuật gật đầu:
- Công ty có quy định, không cho phép nhân viên yêu nhau, cho nên chúng tôi phải giữ bí mật. Bây giờ tôi sắp đi rồi, đâu cần làm thế nữa.
- Cậu làm thế sẽ khiến Lăng Thần rất bẽ mặt, đương nhiên, cả tôi cũng thế.
- Nếu hai người yêu nhau mà ngay cả chút khó khăn này cũng không muốn đối diện sao? Chút hi sinh này cũng không muốn tiếp nhận?
Mắt Trần Thuật đỏ ngầu:
- Tôi công bố chân tướng, anh nói là làm anh bẽ mặt, còn anh làm cao tầng công ty đi cướp bạn gái của nhân viên, vậy gọi là vô sỉ phải không?
- Chúng tôi yêu nhau, tôi không cưỡng ép, nếu Lăng Thần không đồng ý, tôi có thể miễn cưỡng sao?
Vương Tín thản nhiên nói:
- Hai người yêu nhau, hay lắm, nói như thế tôi lại thành kẻ thứ ba rồi, xem ra tôi phải tác thành cho tình yêu của hai người thôi.
- Sau này cậu định làm sao?
Vương Tín hơn ngả người tới giọng tỏ ra quan tâm:
Sự bình thản như chuyện hiển nhiên phải thế của Vương Tín làm Trần Thuật tức tới bật cười, giọng trào phúng:
- À bạn trai đương nhiệm quan tâm người tiền nhiệm hả? Tiếp theo có phải là cần tìm chỗ uống rượu chung vui không?