Cảm giác choáng váng trong đầu dần dần thối lui, cảnh tượng chiếc xe ngựa lăn xuống vách núi vẫn như cũ rõ ràng trước mắt, những tiếng kinh hô vô cùng hỗn loạn vẫn còn đang lẩn quẩn bên tai, ngay sau đó, có một đợt mồ hôi lạnh nhẹ chảy ở nơi sống lưng, Lâm Tĩnh Nhiễm theo bản năng run lập cập, cảm thấy tri giác đã mất đi bắt đầu chầm chậm trở về cơ thể.
Tầm nhìn trước mắt cũng theo sau rõ ràng lên, đợi đến lúc nhìn rõ ràng cảnh vật chung quanh, cô khỏi có chút ngây người.
Trang trí tinh xảo cao cấp phong cách Châu Âu, không hòa hợp chút nào với cái triều đại mà cô đã sống qua mười mấy năm.
Ngay lập tức, có một ý nghĩ hoang đường từ trong đầu chợt lóe lên.
Lẽ nào, cô lại xuyên trở về rồi?
phản ứng ngây người của cô trong hàon cảnh lúc này lại có vẻ cực kỳ phù hợp, người đàn ông đứng ở cách đó không xa vẻ mặt khinh thường ôm người phụ nữ trong lồng ngực càng chặt hơn, ngữ điệu tràn đầy ghét bỏ: "Tôi nói này, Lâm Tĩnh Nhiễm, cô bày ra biểu cảm tủi thân lại mong đợi như thế làm cái gì, yêu nhau vui vẻ thoải mái chia tay không phải là chuyện rất bình thường trong nghề này của chúng ta sao? Cái bộ dáng như là tôi ức hiếp cô kia là làm cho ai xem vậy?”
Lâm Tĩnh Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn, dáng vẻ người đàn ông dần dần kết hợp với ký ức trong đầu, hòa vào làm một, khóe miệng cô không khỏi có chút châm biếm nâng lên.
Hoàng Kỳ Bân, là một người mới gần như vào giới cùng lúc với cô. Sau khi vào nghề hai người làm bạn với nhau ba năm, theo thời gian tiếp xúc dần dần có cảm tình, cuối cùng phát triển thành quan hệ người yêu. Sau đó Hoàng Kỳ Bân tham gia đóng một bộ phim thần tượng trong một đêm nổi tiếng, đi cùng với chuyện tiếng tăm được nâng lên chính là trên tay không ngừng nhận được tài nguyên, gã càng lúc càng bận rộn, dần dần hai người cũng giảm dần tần suất liên lạc với nhau, giảm xuống càng ngày càng ít.
( Tài nguyên: lịch trình, công việc phim ảnh, đại ngôn, lên bìa tạp chí,... )
Thực ra bắt đầu từ khi đó Lâm Tĩnh Nhiễm đáng ra nên phát hiện giữa bọn họ có điểm không đúng. Nhưng bởi vì mỗi lần gặp gỡ, thái độ của Hoàng Kỳ Bân vẫn luôn trước sau như một săn sóc dịu dàng, cô vẫn ngây thơ nghĩ bọn họ vẫn không có gì khác trước đây, cho tới hôm nay cô bất chợt nảy sinh ý nghĩ tới đoàn làm phim tham ban nên mới vừa khéo có một màn bắt gian tại trận như trước mắt này.
(Tham ban: đến thăm đoàn làm phim, thường những diễn viên thân thiết hay đến thăm nhau, mang đồ ăn cho mọi người trong đoàn phim)
Chắc hẳn Hoàng Kỳ Bân cũng không nghĩ tới Lâm Tĩnh Nhiễm lại có thể tới thăm mình, nếu không gã cũng sẽ không làm loạn với nữ diễn viên trong phòng nghỉ như bây giờ.
Lúc này, quần áo hai người này nhìn vào đều vô cùng lộn xộn, thế nhưng người đàn ông này không những không có nửa điểm cảm giác xấu hổ mà còn mặt không đổi sắc trực tiếp ngả bài, nói thẳng Lâm Tĩnh Nhiễm không có chút cá tính, dáng vẻ lại quá mức cứng nhắc vô vị, lòng gã đã sớm sinh phiền chán, chẳng qua gã thương tình nên mới không trực tiếp đá cô mà thôi, muốn cô đừng nghĩ nhiều nữa chấp nhận sự thật này đi thôi, trong lời nói tràn đầy sự bố thí, dáng vẻ cao cao tại thượng như kẻ bề trên.
Hẹn hò với nhau đã ba năm, từ đó Lâm Tĩnh Nhiễm xem như cũng đã nhìn rõ bộ mặt thật cặn bã của đàn ông này, lúc đó trong cơn tức giận cô giận dữ rời đi, tinh thần hoảng hốt cho nên đi đường không để ý dẫn tới gặp tai nạn xe cộ, bởi thế mà cô mới bị xuyên vào bên trong một quyển tiểu thuyết âm mưu tranh đoạt hoàng quyền, một lần xuyên này chính là mười mấy năm.
Lâm Tĩnh Nhiễm cũng không nghĩ tới mình đã xuyên qua một lần rồi mà còn có thể xuyên trở về, hơn nữa vừa về liền phải đối mặt với một trường hợp cực kỳ kích thích như vậy, bây giờ thậm chí ngay cả cảm xúc tức giận lúc đó cô cũng không còn nhớ rõ nữa, lúc này đây cô chỉ muốn toét miệng cười lạnh một cái.
Nói ra có khả năng sẽ không có ai tin, nhưng trong mười mấy năm đó, cô trở thành một nữ phụ qua đường trong sách, trở thành một cô công chúa được sống trong sự nuông chiều từ bé, được mấy vị hoàng huynh siêu cấp yêu chiều em gái nâng niu trong lòng bàn tay, cưng chiều như một món bảo vật quý báu. Các kỹ năng khác có thể là cô chưa học xong, thế nhưng cô đã từ một cái bánh bao không lạnh không nóng hơi hơi chậm nhiệt () bị chiều chuộng ra có mấy phần kiêu căng, bây giờ nhìn cái tên cặn bã Hoàng Kỳ Bân hoàn toàn không có tâm trạng ăn năn hối hận trước mắt này, cô không ở trước mặt mọi người khiến cho gã đoạn tử tuyệt tôn cũng đã được tính là vô cùng hạ thủ lưu tình rồi.
(chậm nhiệt : khó nói chuyện khó kết bạn)
Hoàng Kỳ Bân bị Lâm Tĩnh Nhiễm dùng tầm mắt lạnh lẽo đảo qua, nụ cười trên mặt không khỏi cứng ngắc một chút, cố nén cảm xúc chột dạ, cắn răng nói: "Sao nào, chẳng lẽ cô còn không phục? Cô vào nghề này đã nhiều năm như vậy, cũng không nhìn lại
một chút hiện tại mình sống có bao nhiêu thảm. Loại phụ nữ giống như cô đối với sự nghiệp diễn xuất của tôi có thể nói là không có bất kỳ sự giúp đỡ gì. Thực ra có câu tôi đã nói với cô từ sớm, chỉ riêng việc cái kỹ thuật diễn gà mờ của cô căn bản là không thích hợp ở trong giới diễn viên này rồi, cô vẫn nên nhanh chóng tìm lối thoát khác đi! Nếu như cô thiếu tiền thì cứ nói với tôi, phí chia tay này tôi vẫn cho nổi."
Bộ dáng này của gã ta quả thực có chút khiến người tức đến hộc máu, nhưng Lâm Tĩnh Nhiễm nghe xong lại bật cười ra tiếng: "Hoàng Kỳ Bân, anh vẫn thú vị y như trước."
Thấy cô phản ứng như vậy, Hoàng Kỳ Bân ngây ngẩn cả người, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong lòng là: không phải là cô gái này điên rồi đấy chứ?
Trong ấn tượng của gã, Lâm Tĩnh Nhiễm là một cô gái ngoan ngoãn dịu dàng, phóng mắt toàn bộ giới giải trí này cô chính là người có tính cách bánh bao ( ý là dễ xoa nắn, bắt nạt ) hiếm thấy.
Cho nên gã mới vô cùng chắc chắc kể cả mình có lật bài ngửa với cô thì cô gái này cũng chỉ có thể một mình một người tủi thân khóc lóc đến đất trời tối tăm, lúc mặt với gã lại một chút lời hung ác cũng đều không nói ra được.
Mặc dù cảm thấy khá đáng tiếc vì sau này sẽ thiếu một bảo mẫu có thể tùy tiện sai khiến, nhưng Hoàng Kỳ Bân quả thật đã vô cùng chán ghét cái người phụ nữ không có chút tình thú nào này rồi, thậm chí bây giờ chỉ cần nhìn thấy cô gã cũng cảm thấy phiền, chớ nói chi là ngồi cùng nhau, thật quá ư là gian nan. Cho nên coi như không có chuyện hôm nay thì sớm muộn gì gã cũng sẽ tìm một lý do gì đó triệt để đá cô.