Hoàng Kỳ Bân đóng vai nam phụ, là một thị vệ trong hoàng cung, dựa theo nội dung kịch bản thì gã là người đàn ông được công chúa Triêu Hoa đặt ở đầu quả tim, đáng tiếc là tình cảm của nàng đã đặt sai người, trong lúc công chúa Triêu Hoa sáng nhớ chiều mong gã thì cả trái tim của gã lại đều đã hoàn toàn đặt trên người nữ chính.
Cảnh diễn này là cảnh công chúa Triêu Hoa gọi thị vệ vào trong cung để bày tỏ yêu thương, ngoại trừ dùng từ “Cả thân thể đều ghê tởm” để hình dung cảm xúc của mình bây giờ ra thì Lâm Tĩnh Nhiễm thật sự không tìm được từ thứ hai nào thích hợp hơn để diễn tả tâm trạng của mình hiện tại.
Sau đó khi bắt đầu quay cảnh này, một đoạn phối hợp diễn ban đầu đều tiến hành vô cùng thuận lợi, thế nhưng chờ đến khi cô phải tới gần cưỡng hôn gãm mặc dù đoạn này chỉ cần giả vờ lựa góc độ để quay nhưng Lâm Tĩnh Nhiễm vẫn như cũ cảm thấy trước khuôn mặt của gã cô thật sự là không thể tìm được chút cảm xúc ái mộ nào, không thể tránh khỏi liên tục NG mấy lần.
Một lần nữa bị hô ngưng lại, cả khuôn mặt Hoàng Kỳ Bân đã tràn ngập khó chịu, nhưng xung quanh đang có nhiều người nhìn như vậy, rốt cuộc gã vẫn hết sức điềm tĩnh hỏi: "Rốt cuộc cô có làm được hay không?"
Đến ngay cả những nhân viên khác khi thấy biểu tình của Lâm Tĩnh Nhiễm cũng cảm thấy có chút không đúng, thậm chí bọn họ còn đang nghi ngờ không biết cái cô diễn viên đóng vai công chúa ban nãy và bây giờ có phải là cùng một người hay không.
Lâm Tĩnh Nhiễm cũng biết là tâm trạng của mình có vấn đề, là một diễn viên nên có tu dưỡng cơ bản của diễn viên, coi như ở trước mặt cô có là một đống phân thì cô cũng phải coi nó như là bảo vật mà mình yêu thích nhất.
Vì thế cô vô cùng chủ động mang theo cõi lòng tràn đầy áy náy tìm tới nói với tổng đạo diễn cho cô xin một ít thời gian để điều chỉnh.
Tổng đạo diễn thấy thái độ thành khẩn của cô thì cũng không tiện nói gì, khoát tay một cái xem như là đồng ý.
Lâm Tĩnh Nhiễm như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, trở lại phòng nghỉ ngơi đi tìm cảm giác.
Không nghĩ tới, chỉ một lát sau Hoàng Kỳ Bân cũng theo sau đi vào.
Chỉ nghe cửa "Oành" một tiếng bị đẩy ra, còn chưa thấy người thì đã nghe thấy tiếng: “Lâm Tĩnh Nhiễm, cô có mưu tính gì, trước đó cô diễn tốt như vậy, đến lúc quay cảnh hôn với tôi thì lại điên cuồng NG, cô cố ý đấy à?”
Lâm Tĩnh Nhiễm hơi nhíu mày: "Anh là chó à, cứ gặp người liền cắn?"
“Cái miệng này của cô xem chừng còn càng ngày càng lợi hại." Hoàng Kỳ Bân giận đến bật cười, bỗng nhiên gã bước lên hai, ba bước đi tới trước mặt cô, một tay chống lên bàn, cúi người nhìn cô, khóe môi châm biếm : "Không phải cô bảo muốn vào đây để tìm cảm giác sao? Sao nào, cũng chỉ là hôn một cái mà thôi, có muốn tôi đến dạy cho cô không nào?”
Vốn tưởng rằng ít nhất có thể nhìn thấy dáng vẻ thất kinh hoảng hốt của cô gái này, không nghĩ tới Lâm Tĩnh Nhiễm cứ như vậy gần trong gang tấc đứng đối diện với gã,
thậm chí trên mặt không có chút biểu tình nào, giọng điệu lại càng chẳng chút gợn sóng: "Bây giờ vẫn còn đang ở đoàn làm phim, xin anh hãy tự trọng."
"Tự trọng?" Đáy mắt Hoàng Kỳ Bân hung ác dữ tợn, gã hơi đảo mắt: “Trước đây lúc cô xin tôi hẹn hò với cô sao cô không nói tới tự trọng? Chia tay rồi liền coi như chưa từng xảy ra chuyện gì sao? Nếu như cô không nhớ rõ thì có cần tôi tới nhắc nhở cho cô hay không, lúc đó. . . Shh!"
Lời nói đằng sau đã bị âm thanh hít khí chen ngang không thể phát ra, vẻ mặt Hoàng Kỳ Bân nhăn nhó ôm chân cúi thân xuống, cắn chặt răng: "Lâm! Tĩnh! Nhiễm!"
Lâm Tĩnh Nhiễm giẫm chân một cái nay có thể nói là dùng sức không chút lưu tình, lúc cô nhìn thấy người đàn ông kia kêu lên đau đớn thì cảm thấy tâm trạng càng thêm khoan khoái: "Hoàng Kỳ Bân, chuyện trước đây anh còn nhắc tới làm gì, dù sao thì có ai thời trẻ mà chưa từng có lúc bị mù chứ? Nhưng thật ra cũng nhờ có anh nhắc nhở nên tôi mới nhận ra, bởi vì một kẻ cặn bã như anh mà ảnh hưởng đến diễn xuất quả thật không đáng, vậy đi, lát nữa gặp lại ở trường quay."
Nói xong, cô không quay đầu lại xoay người rời khỏi phòng nghỉ ngơi.
Hoàng Kỳ Bân bị cơn đau hành hạ mât nửa ngày mới đứng lên một lần nữa, tức giận hung ác nện lên bàn một cái, mắng thầm: "Đ*t, con điên!"
Chờ sau khi hai người rời đi, ở chỗ rẽ nơi hành lang cách đó không xa có một người chậm rãi bước ra, đó chính là Phí Thải Văn vừa lúc đi ngang qua.
Khóe môi của cô ta rất có hứng thú gợi lên một độ cong nhẹ: “Thật không ngờ mà, hóa ra hai người này còn có một đoạn quá khứ như vậy! Cũng hay đấy.”
Qua một khúc nhạc đệm như thế, sau khi trở lại biểu hiện của Lâm Tĩnh Nhiễm lại lần nữa ổn định lại, một ngày hoàn thành được thêm mấy phân cảnh, toàn bộ đều diễn một là lần qua, tổng đạo diễn đối với toàn bộ biểu hiện của cô vẫn khá thoả mãn.
Sau khi hoàn thành tất cả các phân cảnh phải quay trong hôm nay của mình, buổi trưa cô cũng không sốt ruột trở về khách sạn mà đi theo đạo diễn đứng xem cảnh diễn của các diễn viên khác, xem hết một ngày cô mới kéo theo cơ thể mệt mỏi trở về phòng nghỉ ngơi, vào phòng xong cô vừa ngã đầu liền lập tức chìm vào giấc ngủ.
Vốn dĩ sáng ngày thứ hai cô không có cảnh nên có thể ngủ nướng, thế nhưng vừa sáng sớm Lâm Tĩnh Nhiễm đã bị một trận âm thanh quỷ khóc sói tru đánh thức.
Mơ mơ màng màng đi ra mở cửa phòng, đập vào mắt cô là biểu tình giống như thấy quỷ của Thôi Mai Mai, trong giọng nói tràn đầy sợ hãi: "Lâm Tĩnh Nhiễm, cậu lên hot search rồi!"