Xem ra chuyện lần trước mình cướp mất vai nữ phụ cô ta vẫn còn canh cánh trong lòng đến tận bây giờ, lại còn mất công nghĩ trăm phương ngàn kế yên lặng khoe khoang trước mặt cô, cũng thực là làm khó cô nàng này mà.
Lâm Tĩnh Nhiễm đã trà trộn trong hậu cung hơn năm qua, sao có thể không hiểu được tâm tư của cô gái này. Lúc này trong lòng không nhịn được âm thầm trợn trắng mắt một cái, trên mặt vẫn như cũ là nụ cười tủm tỉm: “Tài nguyên của cô Phí đúng là tốt mà, thật khiến cho tôi hâm mộ.”
Lòng hư vinh của Phí Thải Văn hiển nhiên được thỏa mãn, còn nở một nụ cười, giả vờ giả vịt lên tiếng nói: "Thực ra cô cũng không cần quá hâm mộ tôi đâu, bây giờ cô đã ký với Dụ Tinh Hà rồi, tôi tin là sau này cô sẽ nhận được rất nhiều cơ hội."
"Hi vọng là như vậy." Lâm Tĩnh Nhiễm rất tán thành gật gật đầu, vẻ mặt lo lắng: “Vì thế trước mắt tôi chỉ nhận được một bộ phim thôi, hơn nữa còn không biết hiệu quả sẽ như thế nào, trong lòng quả thật không chắc chắn lắm."
"Muốn diễn phim truyền hình thì cảm xúc là vô cùng quan trọng, dạo này tôi nhận phim đều phải chọn kỹ, không phải là phim có đầu tư lớn thì không nhận, luôn sợ sẽ phải quay một bộ phim rởm đời nào đó, ngược lại còn làm hại tới danh tiếng của mình.” Phí Thải Văn bày ra bộ dáng người từng trải, người không biết nhìn vào khuôn mặt của cô ta chỉ sợ còn nghĩ là cô ta thật sự quan tâm: “Chẳng qua, không biết là phim cô Lâm mới nhận là quả nhà đài nào nhỉ, cô nói nghe một chút xem, có khi tôi có thể giúp cô hướng dẫn một chút.”
Lời nói khách sáo kín kẽ không một lỗ hổng, hiển nhiên chỉ hận không thể biết được bộ phim cô đã nhận là phim nào, muốn tìm cớ để chế giễu mỉa mai một chút.
Lâm Tĩnh Nhiễm: "Cái này thì tôi cũng không rõ lắm, chẳng qua, tôi đã từng gặp mặt tổng biên kịch của bộ phim này.”
Phí Thải Văn: “Tổng biên kịch?”
Lâm Tĩnh Nhiễm: "Ừm, chính là vị Ninh Hào kia, ngài Ninh."
Nụ cười xem kịch vui trên mặt Phí Thải Văn lập tức tắc nghẽn, vốn dĩ đã nghĩ xuống lời cay nghiệt xoi mói rồi, trong lúc nhất thời lại triệt để không nói ra được.
Cái tên Ninh Hào này trong giới điện ảnh có ai mà không biết? Người muốn nhận được một vai trong phim của anh thật sự có thể dùng câu ‘trăm ngàn quân đi qua cầu độc mộc’ để hình dung.
Coi như có là mười tập kịch bản trên tay cô ta cộng lại thì giá trị cũng không thể so bì nổi mới một bộ phim của anh.
Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Lâm Tĩnh Nhiễm lại vang lên.
Cô nhìn lướt qua tên biểu thị người gọi đến, lễ phép nói với Phí Thải Văn đang ngồi đối diện: “Ngại quá, tôi cần nhận điện thoại."
Mặt Phí Thải Văn không thay đổi gật gật đầu.
Lâm Tĩnh Nhiễm không đi ra ngoài mà trực tiếp ở trong phòng nghỉ nhấn nghe máy, giọng điệu lập tức đổi thành rất nhẹ nhàng: “Anh yêu à, anh tới rồi hở?”
Lục Dịch Tuyên đã đi tới tầng dưới đợi bất thình lình nghe thấy một câu như vậy, theo bản năng lấy điện thoại di động ra nhìn kỹ lại tên người đang nói chuyện điện thoại với mình, thật sự không gọi sai người, anh không khỏi trầm mặc một lát, nói: “Anh đến rồi.”
Lâm Tĩnh Nhiễm: "Xa như vậy còn bắt anh tới đón, thương anh quá hà. Anh đừng bội, em xuống ngay đây, anh chờ em nhé, moah moah.”
Đến tận khi kết thúc cuộc gọi, Lục Dịch Tuyên vẫn như cũ duy trì tư thế nghe điện, hồi lâu không thoát ra được từ âm thanh kia mà buông di động xuống.
Lâm Tĩnh Nhiễm nói chuyện điện thoại xong thì nở một nụ cười với Phí Thải Văn: “Dịch Tuyên đã ở dưới tầng đợi tôi rồi, tôi xuống trước nha, tạm biệt cô Phí."
Dịch Tuyên? Còn có thể là Dịch Tuyên nào nữa? Đương nhiên chính là Lục Dịch Tuyên!
Lúc đó khi còn ở cùng một đoàn làm phim cô ta đã phát hiện quan hệ của hai người bọn họ không bình thường, bây giờ nhìn lại, cái con nhỏ Lâm Tĩnh Nhiễm này nhất định đã ôm được bắp đùi vàng kia rồi.
Còn bày đặt ở trong gameshow tỏ vẻ hình tượng nữ hán tử với tạo cp gì chứ, mẹ, đúng là cái đồ hồ ly tinh!
Trong lòng Phí Thải Văn tràn lan ghen tuông, thầm mắng một câu, nụ cười trên mặt đã không còn chút độ ấm nào, con ngươi sắc bén sâu xa phất phất tay với cô: “Lần sau gặp."
Sau khi Lâm Tĩnh Nhiễm rời khỏi phòng nghỉ rốt cục cũng khống chế được nữa bùng nổ bật cười ra tiếng.
Tuệ Tuệ, xem như tớ đã giúp cậu báo được chút thù rồi nhé! Loại người thích tỏ vẻ này phải đi ghen ghét với người khác mới được, chính là muốn tức chết cô ta, thực sự là thoải mái quá mà!
Đợi sau khi lên xe, Lục Dịch Tuyên vừa quay đầu lại liền thấy dáng vẻ tươi cười vui vẻ của Lâm Tĩnh Nhiễm, anh cưng chiều nhìn cô một cái, vẻ mặt hiểu rõ hỏi: "Có cần anh giúp em tới kích thích ai không?”
Sau khi ngắt điện thoại anh hiển nhiên đã đoán được ngọn nguồn chuyện cô làm.
Lâm Tĩnh Nhiễm nghe vậy khoát tay một cái, vẻ mặt thành thật nói: "Không cần không cần, cuộc chiến của phụ nữ ấy mà, tự em ra tay là được.”
Lục Dịch Tuyên: ". . ."
Nhiễm Nhiễm thật sự đã lớn rồi, một đống mấy lời nói mà anh đã chuẩn bị sẵn toàn bộ đều bị chặn lại về.
Trầm mặc một lát anh mới một lần nữa mở miệng: "Đi thôi, dẫn em đi ăn."
Lâm Tĩnh Nhiễm trong nháy mắt trở nên vui vẻ: “Anh cả tốt nhất!”
Tài xế xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy vị BOSS xưa nay luôn lạnh lùng vô tình lại nói ra một câu chiều chuộng nịnh nọt như vậy, sau đó còn không thể khống chế lộ ra một nụ cười mềm mại.”
Anh ta không khỏi lặng lẽ liếc nhìn Lâm Tĩnh Nhiễm bên cạnh, quyết đoán đưa cô vào trong danh sách phải vô điều kiện lấy lòng.
Lục Dịch Tuyên hàng năm đều phải công tác bay lượn khắp nơi toàn quốc, hiển nhiên hết sức quen thuộc với tất cả các nhà hàng lớn của mỗi thành phố.
Bọn họ đi tới một nhà hàng cao cấp được trang trí khá đẹp, anh đã sớm đặt trước một phòng riêng, vừa vào cửa đã có người phục vụ đi lên dắt bọn họ vào phòng.
Lâm Tĩnh Nhiễm nhận thực đơn nhìn nhìn, lúc mắt đảo tới giá tiền liền không khỏi cảm thấy có chút líu lưỡi.
Chỉ có thể nói, thật quá ư là đúng phong cách Lục Dịch Tuyên
Hoàn cảnh của nơi này rất yên tĩnh, hai người vừa ăn vừa tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu.
Lâm Tĩnh Nhiễm hơi do dự, cuối cùng vẫn thẳng thắn nói với anh cả chuyện mình đã gặp được Ninh Hào.
Lục Dịch Tuyên nghe xong cũng không làm ra phản ứng lớn gì, anh chỉ trầm thấp địa" ừm" một tiếng, hỏi: "Cho nên, nó tsy đã nói ra mấy lời muốn giết thằng tư à?”
Lâm Tĩnh Nhiễm gật gật đầu.
Vốn cô còn cho rằng Lục Dịch Tuyên hỏi thế là vì tình anh em thân thiết gì đó, kết quả cô lại nghe thấy anh đột nhiên mỉm cười một tiếng: " Ý nghĩ này rất tốt."
Lâm Tĩnh Nhiễm: ". . .”
Thế giới tươi đẹp như vậy, mọi người có thể đừng nóng nảy như thế được hay không?
Đang ăn cơm được một nửa, cửa phòng bỗng nhiên bị người gõ.
Hiển nhiên Lục Dịch Tuyên không thích loại chuyện đột nhiên xuất hiện người quấy rầy này, ấn đường không khỏi nhíu lại: “Có chuyện gì?”
Sau khi cửa được đẩy ra, có một người đàn ông mặc Âu phục đi giày da bước vào, tầm mắt nhàn nhạt lướt qua trên người Lâm Tĩnh Nhiễm, rơi thẳng vào trên người Lục Dịch Tuyên: “Xin chào ngài Lục, tôi là Thịnh Miêu của tập đoàn Thịnh Thị. Trong lúc vô tình nghe thấy ngài đang dùng cơm ở đây nên mới mạo muội đến chào hỏi."
Từ lời nói xem chừng ll đi tới đây nói chuyện làm ăn, nghe tin liền đến lôi kéo làm quen.
Lục Dịch Tuyên ngẩng đầu liếc mắt nhìn gã ta, cũng không có ý tứ đáp lại: “Biết rõ mạo muội còn tới quấy rầy?"
Người đàn ông tên Thịnh Miêu kia nhất thời lúng túng đứng sững tại chỗ.
Lâm Tĩnh Nhiễm nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, biết rõ trong trường hợp này không có chuyện gì của mình, vô cùng thức thời cúi đầu uống nước trái cây.
Song, sau khi tên của người đàn ông kia đi đi đi về về xoay chuyển mấy vòng trong đầu, bỗng nhiên linh quang lóe lên,
âm thanh của một người phụ nữ từ trong trí nhớ xuất hiện: chú Triệu của con đã an bài cho con một mối hôn sự, chính là người thừa kế tương lai của tập đoàn Thịnh Thị,
Tập đoàn Thịnh Thị? Thịnh Miêu?
Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.
Lúc này Thịnh Miêu vừa mới bị cho một cái tát thẳng vào tâm hồn, cũng nổi lên tâm tư tò mò với người phụ nữ có thể ngồi ăn cơm riêng với Lục Dịch Tuyên, theo đó cũng nhìn về phía cô.
Tầm mắt vừa lúc chạm vào nhau.
Dáng vẻ gã lịch sự văn nhã, thế nhưng lại không có vẻ bệnh trạng rõ ràng như kiểu Ninh Hào, càng có thiên hướng giống mấy tên tiểu bạch kiểm mi thanh mục tú. Chiếc kính gọng vàng trên mũi khiến cho toàn bộ ngũ quan của gã có vẻ càng thêm dịu dàng, thuộc về loại hình chỉ nhìn một chút cũng sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái
Lâm Tĩnh Nhiễm không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được ứng cử viên thông gia mà Lâm Tô Viện chọn lựa cho mình, sau khi tầm mắt chạm vào nhua, cô chớp mắt một cái, trong lòng nhảy dựng, lại thấy Thịnh Miêu nở một nụ cười hiền lành với mình: “Là tôi không đúng, không biết ngài Lục đang có hẹn với người đẹp, đã đường đột rồi.
Chẳng qua tôi vẫn hi vọng ngài Lục có thể suy tính đề nghị về kế hoạch dự án trước đó của tập đoàn chúng tôi, đợi đến lúc có thời gian tôi lại tới bái phỏng quý công ty."
Lục Dịch Tuyên không hé răng, sau khi dùng mắt đưa tiễn người kia đi anh mới phát hiện Lâm Tĩnh Nhiễm vẫn như cũ yên lặng nhìn theo cánh cửa đang đóng lại, không khỏi hỏi: "Sao thế?"
Lâm Tĩnh Nhiễm phục hồi lại tinh thần, lắc lắc đầu: "Không có gì."