Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Có Các Anh Ở Đây

Chương 7:

Chương 7

Lâm Tĩnh Nhiễm đều sắp bị gã làm cho giận đến bật cười rồi: “Ai thèm bám anh dai như đỉa? Hôm nay bà đây tới thử vai!"

Đang muốn nói thêm, cằm bỗng nhiên tê rần, Hoàng Kỳ Bân đã nắm cằm cô kéo lên, ép cho tầm mắt hai người nhìn thẳng vào nhau: “Buổi thử vai? Nữ phụ?"

Gã như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười: "Lâm Tĩnh Nhiễm, cô nghĩ cái gì thế, chỉ riêng cái khuôn mặt này của cô thôi, so với người bình thường đúng là xinh hơn một chút, nhưng nếu đặt trong giới giải trí lại có ai thèm chú ý? Đương nhiên, cô có thể nói diễn viên không nhất định đều dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, thế nhưng người ta cũng phải có kỹ thuật diễn mới được, cô có sao? Anh Dương nghĩ như thế nào mà lại để cô tới chỗ này để tự rước lấy nhục vậy. Lẽ nào cô vẫn chưa rõ sao, cô chính là loại phụ nữ không có chút mị lực nào, căn bản là không thích hợp lăn lộn trong giới diễn viên này!"

Lâm Tĩnh Nhiễm âm thầm nắm chặt tay.

Mẹ, người này mồm miệng thật quá thiếu đánh mà, có tin cô trực tiếp giết người quăng xác hay không?

Cô suy nghĩ nên đâm thủng mắt gã này hay là nên đấm vào eo gã, lúc đang định giơ chân lên thì bỗng nhiên có một thanh âm nhàn nhạt vang lên: "A, ngại quá, vừa lúc nghe thấy đối thoại của hai người."

Hoàng Kỳ Bân không nghĩ tới còn có thể có người khác ở chỗ này,

vô cùng nhanh chóng bóp tắt điếu thuốc hủy thi diệt tích, lúc quay đầu vừa khéo đối đầu với một đôi mắt không chút cảm xúc.

". . ."

Trong nháy mắt nhìn rõ thân phận của đối phương, nhớ lại câu nói minh vừa nói, sắc mặt gã ta lập tức vô cùng vô cùng khó coi.

Cho nên người này rốt cuộc đã nghe thấy bao nhiêu? Thế nhưng mặc kệ là câu nào thì cũng đủ để đánh sập thiết lập chàng trai sang sảng ngây thơ như ánh mặt trời nhất quán từ trước đến giờ của gã.

Gã thật vất vả mới tìm về một chút lý trí: "Dạ, chào tiền bối."

Hạ Tần gật gật đầu với gã, con ngươi liếc qua Lâm Tĩnh Nhiễm ở bên cạnh một cái, Lâm Tĩnh Nhiễm cảm nhận được tầm mắt kia, cũng hậu tri hậu giác lên tiếng chào hỏi.

Hạ Tần ừm một tiếng, giọng điệu bình tĩnh: "Mặc dù không phải cố ý nghe trộm, nhưng nếu như cũng đã nghe thấy, vậy tôi cũng không thể không ở đây nói hai câu."

Hoàng Kỳ Bân trong lòng cắn răng, bề ngoài lại vô cùng cung kính làm ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe: “Ngài nói đi ạ.”

Hạ Tần nhàn nhạt cười với gã ta: "Mắt nhìn phụ nữ của cậu, thật sự quá kém."

Hoàng Kỳ Bân bị nghẹn lại.

Nói cái quái gì thế?

Hạ Tần: "Dưới cái nhìn của tôi, trên người cô Lâm đây có một loại mị lực đặc biệt. Ít nhất từ lần đầu tiên gặp nhau tôi đã bị cô Lâm hấp dẫn.”

Lâm Tĩnh Nhiễm: "? ? ?"

Một lời không hợp liền khen cô có mị lực là nghiêm túc sao? Bây giờ mấy đại lão trong giới lẽ nào đều thích thả thính người mới rồi?

Hạ Tần hơi nghiêng đầu, giống như đang cố gắng suy tư tự hỏi gì đấy, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào nhớ ra được: “Cậu tên là gì ấy nhỉ?”

Hoàng Kỳ Bân giật giật khóe miệng, báo lên họ tên.

Hạ Tần đáp: "Cho nên mới nói, mấy người mới như các cậu vẫn là quá non, ánh mắt còn cần được nâng lên nhiều. Có điều dù sao hiện tại phạm vi tiếp xúc của các cậu cũng có hạn, đối với chuyện này cũng là có thể lý giải, nếu như ngày sau may mắn có thể nổi tiếng, tin là cậu sẽ có thể trưởng thành lên không ít."

Mấy chữ ‘may mắn có thể nổi tiếng’ giống như tự mang theo hiệu quả có trọng âm, đâm thẳng vào trái tim nhỏ của Hoàng Kỳ Bân.

Thái độ của Hạ Tần trước sau như một nho nhã ung dung, giọng điệu nói chuyện cũng nặng nhẹ vừa đúng, cười lên càng như gió xuân ấm áp.

Cho dù như vậy, cũng không ảnh hưởng chút nào tới việc Hoàng Kỳ Bân nghe ra được sự trào phúng châm chọc bên trong lời lẽ hết sức vô tình này của anh, trên mặt vị ảnh đế này nhìn qua cực kỳ chân thành, tràn đầy ý tốt, lại không thể không sinh ra nghi ngờ anh, nhưng như thế lại khiến mình sinh ra ảo giác mình đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử

( lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử: Người dùng suy nghĩ hẹp hòi thiển cận mà suy đoán người có đức hạnh cao quý.)

Hoàng Kỳ Bân trừ chịu đựng kích động muốn phun một búng máu ra thì cũng chỉ có thể gật đầu đáp lời, hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.

"Suýt chút nữa lại quên mất không nói.” Hạ Tần nói với gã xong thì mỉm cười nhìn sang Lâm Tĩnh Nhiễm, giống như lúc này mới nhớ đến một chuyện : "Chúc mừng em đã đoạt được nhân vật nữ phụ kia, cô Lâm."

Kể từ khi mới bắt đầu Lâm Tĩnh Nhiễm vẫn luôn nhìn từng cử động của Hạ Tần, muốn từ đó tìm ra một chút manh mối cho nên hoàn toàn không nghe được hai người này ban nãy nói cái gì. Lúc này còn đang vì không tìm được sơ hở mà có chút thất vọng, thấy anh quay sang mình nói gì đó lúc này mới phản ứng lại: "Mới nãy anh nói gì thế?”

Hạ Tần vô cùng tốt tính lặp lại một lần: "Chúc mừng em đã đoạt được nhân vật nữ phụ, cô Lâm."

Khuôn mặt Hoàng Kỳ Bân tràn đầy không thể tin tưởng đứng ì tại chỗ, cả người cứng đờ.

Lâm Tĩnh Nhiễm lại có thể thật sự đoạt được nhân vật nữ phụ của phim " Thâm cung"? Đây là lừa nhau đúng không?

Gã rất muốn tự nói với mình đây chỉ là giả dối, thế nhưng người nói ra thông báo này lại là Hạ Tần, Hạ Tần tuyệt đối không thể nói dối.

"Hoàng Kỳ Bân, em lại chạy đến đây làm gì, chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng có một mình một người chạy loạn khắp nơi!" người đại diện Ngụy Nhã Bình của Hoàng Kỳ Bân ở bên ngoài tìm mấy vòng mà không tìm được người, lúc này mới đi tới nơi vắng vẻ như chỗ này xem thử, quả nhiên nhìn thấy bóng người Hoàng Kỳ Bân, cô ta vừa đi về phía bên này vừa oán trách nói: “Em có còn muốn biết tin về nhân vật nam phụ lần này nữa hay không, có kết quả rồi đây này, lần sau em mà còn như thế này nữa chị sẽ trực tiếp đá em ra ngoài… Á, ngài Hạ! Xin lỗi, vừa nãy tôi không để ý thấy ngài cũng ở chỗ này, thằng nhóc không hiểu chuyện nhà bọn tôi có phải đã gây thêm phiền toái gì cho ngài rồi không ạ?”

Hoàng Kỳ Bân: "? ? ?"

Hạ Tần nhàn nhạt cười cười: "Không có gì, chỉ đang ở đây nói chuyện một lúc thôi."

Ngụy Nhã Bình dùng biểu cảm quái đản nhìn về phía Hoàng Kỳ Bân, khuôn mặt tràn ý hỏi “Thằng nhóc thối này thì có cái gì hay để nói chuyện với ảnh đế” ", thái độ hoàn toàn không tin lộ rõ trên mặt.

". . ." Hoàng Kỳ Bân bị cô ta nhìn đến không bình tĩnh nổi, cố gắng hết sức ôn hòa hỏi : "chị Ngụy, chị vừa nói nhân vật nam phụ kia đã chọn được rồi ạ?”

Ngụy Nhã Bình ừm một tiếng, khóe môi lập tức vểnh lên cong cong: “Thằng nhóc em đúng là đạp đúng số chó ngáp phải ruồi, em được chọn rồi.”

Lâm Tĩnh Nhiễm: ". . ."

Hoàng Kỳ Bân có đạp trúng vận số có chó ngáp phải ruồi hay không cô không biết, cô chỉ biết là người này sau khi nghe xong tin tức này liền lập tức quăng tới chỗ cô một ánh mắt khiêu khích không còn sót lại chút gì, trong nháy mắt cảm thấy như ăn phải ruồi, vô cùng buồn nôn.

Má nó, rốt cuộc là ai bám dai như đỉa!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch