WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Có Các Anh Ở Đây

Chương 9:

Chương 9

Thực ra so với lần xuyên qua trước đó thì lần này cô còn càng thêm mơ màng.

Sau khi xuyên sách cô trở thành một cô

công chúa hoàng gia được nuông chiều từ bé, nhận được sự sủng ái của phụ hoàng và các hoàng huynh, cô được soonsng một cuộc sống cẩm y ngọc thực [ 1 ], mỗi khi đi ra ngoài đều là tiền hô hậu ủng, tất cả mọi người khi thấy cô đều phải kính trọng ba phần, nhưng bây giờ sau khi quay trở lại hiện thực, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ được cảm nhận thứ gọi là cốt nhục tình thân, từ nhỏ cô đã phải tự mình một mình đi ra ngoài dốc sức làm việc ngoài giờ để kiếm sống, thật vất vả mới có thể vào được học viện điện ảnh, kể từ sau bộ phim điện ảnh đầu tiên đến giờ cô vẫn chưa làm ra chút chiến tích nào, càng không cần phải nói tới số tiền cực kỳ bi thảm được cô tích trữ trong thẻ, mấy thứ xa xỉ như xe hay nhà kia không cần xem xét, cô chỉ cần có thể cho mình hằng này ăn no mặc ấm cũng đã tốt lắm rồi.

Lâm Tĩnh Nhiễm vẫn luôn lẳng lặng ngồi ở một bên giường, cho đến tận khi chuông điện thoại di động vang lên.

Vừa cầm điện thoại lên liền thấy, tên người gọi tới: Bà Lâm.”

đáy mắt của cô không khỏi lạnh mấy phần, tầm mắt rơi xuống hai này kia rất lâu mới ấn nút nhận cuộc gọi, đặt điện thoại lên để bên tai.

Thái độ của bà ta vẫn trước sau như một lạnh lùng, đến cả mấy lời khách sáo giả tạo cũng không thèm nói, trực tiếp tiến vào đề tài chính: " Tiểu Nhiễm, mẹ đã sai người tìm hiểu rõ tình huống của con bây giờ rồi. Mấy năm nay con vẫn chẳng khá hơn chút nào cả, sao con lại cứ phải ở lại trong giới giải trí để nhận thêm mất mặt xấu hổ như thế chứ? Nhang chóng tranh thủ thời gian trở lại bên cạnh mẹ đi, chú Triệu của con đã an bài cho con một mối hôn sự tốt rồi, là người thừa kế tương lai của tập đoàn Thịnh Thị. Mặc dù không phải là gia đình quá giàu có nhưng để kết hợp với con cũng đã thừa sức. Đến lúc đó con nghe theo sự sắp xếp của mẹ qua gặp mặt thằng bé một lần, gả đi tốt xấu gì cũng có thể không lo ăn mặc cả đời, như thế nào cũng tốt hơn cái bộ dáng chẳng ra gì của con bây giờ. Mẹ nuôi con đến lớn như vậy, ít nhất con cũng phải phát một chút tác dụng của mình đi chứ, đã nghe chưa?"

Ngón tay điện thoại di động của Lâm Tĩnh Nhiễm cầm mơ hồ có chút run rẩy, thời gian đã qua đi nhiều năm như vậy, khi người phụ nữ này xuất hiện vẫn như cũ khiến cô cảm thấy vô cùng mất khống chế, phải cực lực kiềm chế lại tâm tình của mình.

Bà Lâm tên đầy đủ là Lâm Tô Viện, lúc trước chưa kết hôn đã thai nghén sinh ra Lâm Tĩnh Nhiễm, bởi vì trước sau bà ta vẫn luôn không biết cha đẻ của đứa nhỏ mình sinh là ai cho nên luôn bị mọi người trong thôn khinh thường. Từ nhỏ đến lớn, bà ta đều đem mọi oán hận của mình trút hoàn toàn trên người Lâm Tĩnh Nhiễm, chỉ cần bà ta cảm thấy không như ý thì sẽ đánh chửi cô cho hả giận, nói ra đủ loại lời lẽ ác độc. Cuối cùng vẫn là chú thím của cô thật sự không thể nhìn được nữa, đón cô về nuôi cùng con của mình, từ đó cô mới xem như có một tuổi ấu thơ tương đối bình thường.

Sau đó, vì không muốn trở thành gánh nặng lớn cho chú thím, Lâm Tĩnh Nhiễm một thân một mình bước lên con đường lang bạt ngoài xã hội, thậm chí còn cắt đứt liên hệ với bà Lâm. Đợi đến mãi về sau cô mới biết, bà mẹ trên danh nghĩa của cô sau khi thoát khỏi cô con ghẻ là cô rốt cục cũng thuận lợi gả được vào một gia đình siêu giàu, mà bây giờ bà ta tìm tới cơ, lại hoàn toàn xuất phát từ ý đồ muốn lợi dụng triệt để món "Rác rưởi" là cô đây.

Sau khi gả đi mặc dù Lâm Tô Viện tha thiết ước mơ được trở thành một bà chủ hào phóng, nhưng thực ra sinh hoạt như cũ không quá như ý, dù sao xuất thân thấp kém của bà ta vẫn bày ở đó, cho nên để tạo được niềm vui cho ngài Triệu kia, bà ta liền đánh chủ ý lên Lâm Tĩnh Nhiễm, muốn lấy cô ra giúp mình mở rộng mối giao thiệp.

Đây là muốn bán cô mà.

Đối mặt với bà Lâm, Lâm Tĩnh Nhiễm cho tới bây giờ vẫn luôn không có bất kỳ tình thân nào, nếu như thật sự phải so sánh thì, mặc kệ là bốn vị hoàng huynh nâng cô ở trong lòng bàn tay trong suốt mười năm cô xuyên không kia, hay là hai người chú thím đã từng giúp đỡ cô khi còn bé, ai nấy đều khiến cô cảm thấy gần gũi thân thiết hơn người đàn bà đã sinh ra cô này.

Quả thật là trào phúng.

Nghe thấy Lâm Tô Viện ở đầu bên kia điện thoại lại dùng giọng điệu trầm thấp nghiêm khắc gọi cô một tiếng, Lâm Tĩnh Nhiễm hít một hơi thật sâu, từng chữ từng chữ nói: "Xin lỗi, tôi từ chối."

Lâm Tô Viện tức giận đến bật cười: "Từ chối? Tất cả của cô đều là tôi cho, cô dựa vào cái gì mà dám từ chối?"

giọng điệu của Lâm Tĩnh Nhiễm không chút gợn sóng: "Bà Lâm, nếu như cần thiết, tôi sẽ hết sức thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng bà theo pháp luật, nhưng cuộc đời của tôi, chỉ thuộc về bản thân tôi."

chắc hẳn Lâm Tô Viện không nghĩ tới Lâm Tĩnh Nhiễm trước kia vẫn luôn mang bộ dáng khúm núm với mình hôm nay lại có thể công khai phản kháng như vậy, vốn cho là chuyện này chỉ cần bà ta vừa mở miệng thì đứa con gái không có chút chính kiến nào kia sẽ phục tùng theo lời bà ta vô điều kiện, lúc này không khỏi hơi sửng sốt cả giận nói: "Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không!"

"Tôi còn ngồi ở chỗ này điềm tĩnh nghe bà nói xong cũng là bởi vì bà là mẹ của tôi.” Tầm mắt của Lâm Tĩnh Nhiễm không chút tiêu điểm trôi nổi nhìn ra ngaoif cửa sổ, khóe miệng chỉ có chút nhếch lên khe khẽ. Khoảng thời gian mười mấy năm được sống trong nhung lụa và tôn quý, cô chẳng học được bất kỳ kỹ năng cao siêu gì, chỉ học được mỗi một thứ, đó là có thể luôn bảo trì tôn vinh của mình.

Mi mắt cô hơi hạ xuống một chút, có lẽ là nởi vì trái tim đã triệt để lạnh lẽo nên âm thanh càng không chút gợn sóng nào: “Nếu như không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy trước đây. Tạm biệt bà Lâm.”

Không đợi người ở đầu dây bên kia đáp lại, cô trực tiếp cúp máy, cuộc gọi cắt đứt từ đây.

Ở đầu dây bên kia, Lâm Tô Viện nghe bên tai âm thanh báo máy bận, suýt chút nữa đã hung ác ném điện thoại xuống đất: “Con đ* con này nữa, cánh cứng rồi liền muốn chạy? Không có chuyện đơn giản như vậy đâu!”

Xung quanh triệt để yên tĩnh, Lâm Tĩnh Nhiễm ngồi trên giường rất lâu, buông hai tay xuống dần dần nắm thành quyền.

Mặc kệ ông trời rốt cuộc vì sao lại để cho cô gặp phải chuyện cười xuyên qua xuyên lại tận hai lần, nhưng nếu như cô đã quay trở về, vậy nhất định phải cố gắng sống tiếp.

Cô của hôm nay đã không còn là Lâm Tĩnh Nhiễm trước đây nữa rồi.

Trong tương lai của cô không có Hoàng Kỳ Bân, cũng không có Lâm Tô Viện, coi như chỉ vì chút kiêu ngạo còn sót lại từ mười năm đó thì coi như cô không cách nào trở thành ánh sáng vạn trượng, cũng tuyệt đối không cho phép cuộc đời mình chỉ như một hạt bụi!

----- Chú thích:

[ 1 ] Cẩm y ngọc thực : Ăn ngon mặc đẹp -sống trong nhung lụa, trong cảnh giàu sang






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.