Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cố Chấp Yêu

Chương 16: Lần Đầu Đi Xe Buýt Và Viên Kẹo Chanh

Chương 16: Lần Đầu Đi Xe Buýt Và Viên Kẹo Chanh




Trên xe đột nhiên yên tĩnh trong chớp mắt.

Tài xế cũng ngây ngốc một chút, vậy, cậu định ngang ngược tiếp tục ở trên xe sao?

"Vậy cậu xuống đi."

Mạnh Thính cũng nhìn theo đám người, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn anh ta, anh ta không thèm để ý chút nào.

Tim Mạnh Thính nhảy thình thịch, cũng hi vọng anh ta xuống xe cho rồi.

"Học sinh giỏi, giúp tôi quét thẻ đi."

Mạnh Thính đối đầu với hai con ngươi màu đen của anh ta, lấy hết dũng khí nói: "Cậu lái mô tô về nhà đi."

Giang Nhẫn không nhịn được cười: "Cô nhẫn tâm vậy sao."

Anh ta thấy Mạnh Thính không có ý giúp đỡ, tiện tay móc từ trong túi ra tờ một trăm tệ ném vào.

Tài xế ngẩn người: "Ơ cậu. . ." Sau đó, ông cũng không nói gì thêm, liền khởi động xe.

Mạnh Thính nhíu mày, xe buýt không thể trả lại tiền thừa, nên Giang Nhẫn vì ngồi xe buýt mà bỏ ra một trăm tệ sao? Cô không khỏi có chút hối hận, nếu cô giúp anh ta quét thẻ, anh ta cũng sẽ không thảm như thế.

Năm này, các điểm giao thông then chốt vẫn chưa tiện lợi như mấy năm sau, trên xe buýt người chen chúc rất đông.

Dáng dấp Giang Nhẫn rất cao, đối với anh ta mà nói thì không gian trên này lại càng thêm chật chội.

Mỗi lần xe xốc một cái, Mạnh Thính mấy lần đều xém chút đụng nữa là va vào người đàn ông trung niên trước mặt. Một bàn tay, mang găng tay bằng da màu đen, nắm chặt cổ tay cô, kéo cô lại.

"Giang Nhẫn."

"Ừ."

Mạnh Thính nói: "Cậu thả tôi ra."

"Thả cô ra cô vẫn đứng vững chứ?"

Cô thẹn đến đỏ mặt: "Có thể."

Anh ta khẽ cười, vốn đã ngang ngược: "Đừng có xạo."

Sau đó quay đầu nhìn người đàn ông phía sau nói: "Ông kia chen chen gì đó. Chen cái quần, lại đây tôi nhìn mặt ông một cái coi." Anh ta nói không thèm kiêng dè gì cả, cũng chả quan tâm tục hay không tục.

Người đàn ông kia lúc đầu cũng muốn mắng lại, xem xét Giang Nhẫn một chút, liền thấy hơi sợ.

Một thiếu niên dáng dấp cao lớn, tóc bạc đeo bông tai kim cương đen, có loại khí chất đen tối của xã hội hỗn tạp. Ông ta cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể đi ra ngoài.

Giọng điệu hung ác của Giang Nhẫn khiến Mạnh Thính cũng có chút sợ hãi, cô đành phải cố gắng cách xa anh ta một chút.

Giang Nhẫn thấy bộ dạng cô như thế, cong môi nói: "Cô sợ cái gì, cũng chẳng phải tôi hung dữ với cô."

Khuôn mặt Mạnh Thính ửng đỏ, nhưng anh ta thật sự thật hung dữ mà.

Cô nắm chặt lan can kim loại bên cạnh, không nói gì.

Nhưng rõ ràng xung quanh rộng rãi hơn rất nhiều.

Trên đường đi xe buýt cứ lung la lung lay, trạm cuối cùng cách nhà Mạnh Thính không xa lắm. Cô xuống xe mới phát hiện sắc mặt Giang Nhẫn không ổn lắm.

Môi anh ta mím thật chặt, chau mày.

Anh ta say xe.

Mạnh Thính rủ hàng mi dài xuống, hướng về nhà, bước đi.

Vì trong cổ họng Giang Nhẫn cảm giác buồn nôn trào dâng mãnh liệt, khiến tâm tình cũng hết sức bực bội.

"Mạnh Thính."

Cô quay đầu lại.

"Vì sao đồ ăn tôi cho cô, cô lại không ăn?"

Ly kem trong tay đã hóa lỏng, một ngụm cô cũng không ăn. Thấy Mạnh Thính im lặng, trong mắt anh ta dấy lên mấy tia lạnh lùng, bước tới mấy bước: "Được rồi, coi như tôi bị xem thường."

Anh ta giựt ly kem trên tay cô, trực tiếp ném vào thùng rác bên cạnh.

Một tiếng “bịch” vang lên.

Cô giương mắt nhìn anh ta.

Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, đằng sau cặp kính màu đen, đôi mắt cô ứa ra chút nước, phảng phất chút ấm ức.

Sao anh ta lại ngang ngược vậy chứ.

Muốn cho là cho, muốn vứt là vứt.

Được rồi. . . Cô cũng không ở cùng anh ta cả đời, nên cũng không cần tính toán với anh ta làm gì.

Cô suy nghĩ hồi lâu, nhẹ nhàng nói: "Cậu đưa tay đây."

Từng sợi tóc của cô mềm mại, dưới nhiệt độ của ánh mặt trời ẩn hiện một tầng sắc màu ấm áp. Giang Nhẫn mặt lạnh mày lùng, Mạnh Thính nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, là lỗi của tôi."

Đầu ngón tay anh ta khẽ run, kìm lòng không được liền vươn tay ra.

Đó là một tháng mười một đầu đông.

Không khí trong lành.

Anh ta hạ tầm mắt xuống, bên trong găng tay màu đen, có một viên kẹo chanh mềm nhỏ, được đặt lên đó.

"Ăn cái này đi, có lẽ sẽ khiến cậu thấy dễ chịu hơn một chút." Cô mềm giọng nói, "Tôi về đây."

Giang Nhẫn, một tay nắm chặt viên kẹo đường, một tay giữ chặt cô: "Mắt của cô tại sao lại bị như vậy?"

Mạnh Thính có chút hoảng, sợ anh ta tháo mắt kính của cô xuống.

Cô vội vàng nói: "Tai nạn giao thông, mắt tôi bị thương, trước đây từng bị mù. Giang Nhẫn, cậu thả tôi ra."

Anh ta nhíu mày: "Bây giờ có thể nhìn thấy sao?"

Mạnh Thính gật gật đầu: "Không thể nhìn ánh sáng mạnh."

"Tôi xem một chút, cô nhắm mắt lại đi."

Mạnh Thính giật mình, để anh ta nhìn sao. Mắt cô bây giờ đã đỡ sưng, so với người bình thường cũng không có gì khác biệt, chỉ là nếu dùng mắt quá lâu vẫn sẽ xảy tình trạng đau đớn.

Cô gấp gáp đến độ đánh anh ta: "Không được, mắt tôi trông rất kỳ quái."

Anh ta thấy mặt cô đỏ hết cả lên, không nhịn cười được: "Rất kỳ quái?"

Mạnh Thính không nói dối, một lúc sau cô nhỏ giọng nói: "Nó giống y như trên thẻ học sinh của tôi thôi." Cô cẩn thận bổ sung từng li từng tí, "Rất xấu." Cho nên anh đừng nhìn nha.

Giang Nhẫn không thể nhịn được cười, anh ta tin là cô không nói thật.

Nhưng vì viên kẹo đường mềm mại trong lòng bàn tay, anh ta buông cô ra: "Cô về nhà đi."

Cô hoảng y chang con thỏ bị săn đuổi, cuối cùng, không còn chầm chập đi nữa. Lảo đảo chạy về phía trước.

Anh ta cầm viên kẹo đường ném vào trong miệng.

Vị chua chua ngọt ngọt đúng là kích thích vị giác, Giang Nhẫn đứng ở trạm xe buýt bên cạnh. Thành phố H đầy nắng, cái thành phố thâm sơn cùng cốc này, trong mắt anh ta, có khoảnh khắc trở nên khác lạ.

Anh ta nhét giấy gói kẹo vào túi.

Được rồi, không cho nhìn thì thôi, lại cũng chẳng phải là tiên nữ hay đại mỹ nhân gì.

~

Mạnh Thính về đến nhà, đem tờ séc giao cho Thư Chí Đồng.

Thư Chí Đồng bất ngờ nhìn cô, cô giải thích: "Đây là phần thưởng từ cuộc thi Olympic toán học, ba Thư giữ đi."

Thư Chí Đồng nghe cô nói, vui vẻ ra mặt: "Thính Thính thật lợi hại nha, tiền này con cầm lấy, mua vài món quần áo đẹp đẹp và đồ ăn ngon đi. Không cần lo lắng chuyện trong nhà đâu, ba Thư sẽ không để cho con phải chịu khổ đâu."

Mắt Mạnh Thính ê ẩm, cô mang theo giọng mũi nhàn nhạt nói: "Con có tiền tiêu vặt mà, ba Thư cầm đi."

Cô cầm séc để lên bàn, định về phòng, ba Thư vui vẻ nói: "Vậy ba sẽ gửi ngân hàng cho Thính Thính nha, sẽ lời không ít đây, khi nào cần thì Thính Thính đi rút nhé."

Thư Lan từ trong phòng đi ra, cô ta ngủ đến trưa, trên người còn mặc đồ ngủ.

"Ba, lấy tờ séc này đâu ra vậy?"

Thấy cô ta đưa tay muốn lấy, Thư Chí Đồng nhanh tay lấy đi: "Tiểu Lan, đi thay quần áo đi rồi ăn cơm, đây là đồ của chị con, đừng lộn xộn."

Thư Lan bị la, bất mãn nói: "Con chỉ muốn xem qua thôi mà, sao ba bất công thế, con cũng lâu rồi chưa mua quần áo mới mà."

Nói đến đây cô ta liền tỏ vẻ giận dỗi.

Năng Khiếu và Thất Trung không giống nhau, Thất Trung yêu cầu học sinh: không thể muốn mặc gì thì mặc, nhất định phải mặc đồng phục. Năng Khiếu lại khác, mặc dù bọn họ cũng có một bộ đồng phục, nhưng trường học không yêu cầu ăn mặc quá cứng nhắc, Thư Lan chưa từng mặc đồng phục lần nào.

-------------

Người dịch: Chikahiro

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch