Mặt nam lễ tân đỏ ửng lên, rất lâu sau mới ho khan một tiếng: "Anh sẽ giúp em gọi cho mấy người bạn trên kia."
Mạnh Thính khuẩn trương đeo mắt kính lên.
Điện thoại kết nối, nam lễ tân hỏi cô: "Tên em là gì."
Mạnh Thính không còn đường lui, đáp: "Mạnh Thính."
~
Hạ Tuấn Minh uống nhiều đến chóng hết cả mặt, quẩy xong bài hát liền nhận điện thoại. Tửu lượng anh ta không tốt, nghe bên kia nói là Mạnh Thính, phản ứng đầu tiên của anh ta là nghi ngờ mình nghe lầm.
"What the…? Mạnh Thính!"
Giang Nhẫn đang ngồi đánh bài ở ghế sa lon bên cạnh, ngước mắt lên.
"Anh Nhẫn, anh mời hả?"
Giang Nhẫn đẩy những con chip (tiền đánh bài trong casino) tới trước mặt Hạ Tuấn Minh: "Mua điện thoại của mày." Năm vạn sáu ngàn chip, năm đó, không phải là con số nhỏ.
Anh ta đứng dậy, điện thoại Hạ Tuấn Minh đã yên vị trong tay anh ta.
Lễ tân nói: "Đúng vậy, bạn học sinh này nói tên cô ấy là Mạnh Thính."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ, vui vẻ của một thiếu niên.
Lễ tân không biết đã đổi người: "Cho cô ấy đi lên sao ạ?"
"Bảo cô ấy lên bằng thang bộ, nói là thang máy hỏng rồi."
Anh ta chờ ở góc cua chỗ tầng ba, không nhịn được, cong cong môi.
Trong chớp mắt, sắc mặt nam lễ tân trở nên khó hiểu, lần này anh ta đã nhận ra đó là giọng của Giang Nhẫn.
Sau đó, anh ta nói với Mạnh Thính: "Bạn học sinh, thang máy đang gặp chút trục trặc, em đi lên bằng cầu thang bộ nha."
Mạnh Thính gật đầu, được đi lên là tốt rồi. Cô cảm ơn hai lễ tân, theo hướng nam lễ tân chỉ mà đi.
Đến khi bóng dáng Mạnh Thính đã khuất tầm mắt, nữ lễ tân với sắc mặt khó hiểu, nói: "Thang máy đâu có trục trặc gì."
"Giang thiếu bảo nói vậy."
"Anh ta muốn làm cái gì chứ?"
"Chả biết, dù sao cũng là chuyện của anh ta, cô đừng nhiều chuyện nha, tuổi thọ còn chưa đủ ngắn sao? Tôi nghe nói Giang thiếu..." nam lễ tân nhỏ giọng, thì thầm, "bị bệnh tâm lý, không khống chế được cảm xúc. Không một ai biết lý do anh ta bị đuổi khỏi nhà họ Giang."
Nữ lễ tân nghĩ đến cô gái trẻ xinh đẹp, trong veo như nước vừa nãy, nói: "Cô gái vừa nãy thật xinh đẹp, so với thần tượng của tôi thì vẫn gọi là đẹp. Mấy năm nữa thôi, nhất định là còn đẹp dữ nữa."
Nam lễ tân có chút lo lắng cho cô.
Nếu hỏi: chọc vào ai là thảm nhất, chính là chọc phải Giang Nhẫn.
Cầu thang bộ của An Hải là lối thoát khẩn cấp, bình thường cũng không ai đi. Bởi vậy cầu thang rất yên tĩnh.
Bảng chỉ dẫn màu xanh lá kèm bốn chữ lớn "Thoát hiểm an toàn", mang theo một mũi tên chỉ đường, trong hành lang, ánh đèn lờ mờ.
Mạnh Thính chỉ nghe được tiếng bước chân của mình, cô vẫn còn đeo cặp, men theo tay vịn đi lên.
Ngay góc cua lên tầng ba, cô chẳng phòng bị gì, bất ngờ đụng vào một bờ ngực rắn chắc.
Mạnh Thính giật mình kêu lên: "A!"
Cho dù là ai, trong một khung cảnh không mấy sáng sủa lại còn phát ra ánh sáng màu xanh lục như vậy, lại còn đột nhiên bị hù thì sao mà không la lên cho được, cô che lấy cái trán, liên tục lùi về phía sau mấy bước.
Ngước mắt lên, cô nhìn thấy khuôn mặt của Giang Nhẫn.
Tại một nơi nửa sáng nửa tối, anh ta ngỡ ngàng một chút, đưa tay đặt lên chỗ bị cô đụng trúng.
Thiếu niên thì cơ bắp rắn chắc, ngược lại, cái trán của cô đâm trúng anh ta lại choáng váng một trận.
Âm thanh của cô thật ngọt, cái tiếng"A" kia run rẩy, còn được đẩy lên cao, giống như tiếng thì thầm bị vỡ vụn. Cú va chạm vừa rồi, nhanh đến mức không biết là cái gì va vào ngực anh ta.
Khuôn mặt Mạnh Thính trắng bệch, tay chân như nhũn ra.
Cô không thấy rõ sắc mặt Giang Nhẫn, lại biết vừa mới đụng phải anh ta. Giang Nhẫn vốn ngang ngược, không nói đạo lý, cô vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi làm cậu đau sao?"
Giang Nhẫn cong môi: "Ừm."
Mạnh Thính không biết làm gì mới phải. Chuyện này đối với cô mà nói, quả thực là một tai vạ bất ngờ từ trên trời rơi xuống, ai ngờ Giang Nhẫn không ở tại bữa tiệc trên kia, mà lại ở cái chỗ cầu thang tối mò này.
Bên ngoài cửa sổ trong suốt của An Hải, gió biển thổi nhẹ.
"Tôi không cố ý." Mặc dù cô là người đơn giản, nhưng không ngu ngốc, va chạm như thế, ai mới là người chịu thiệt chứ? Trước mắt, cô mới là người bị choáng một trận mà, biết anh ta làm khó mình, cô nhịn không được, nhỏ giọng nói, "cậu cũng dọa tôi mà."
Giang Nhẫn xém cười thành tiếng.
Anh ta đứng trước ánh đèn, chỗ này có thể trông thấy dáng dấp của cô. Cô vẫn còn mặc đồng phục quy củ của Thất Trung, huy hiệu trường đeo bên ngực phải. Ánh sáng chiếu vào phần tóc mái của cô, lại khiến cô trông càng dịu dàng, cặp mắt kinh đen kia, tựa hồ cũng làm cho người nhìn trộm cũng dịu đi mấy phần.
Rõ ràng là cô đang sợ anh ta, lại còn đang cố hết sức bình tĩnh lại.
"Thế nào, đụng vào người ta lại còn không nhận lỗi sao học sinh giỏi, Thất Trung các người dạy dỗ như thế sao?"
Mạnh Thính giương mắt nhìn anh ta, ngữ điệu nhẹ nhàng phản bác: "Ở Thất Trung có nói, muốn nói xin lỗi nên tìm chỗ khoan dung độ lượng mà nói."
Lúc này, Giang Nhẫn nhịn không được, cười nói: "Tôi mù chữ, chẳng hiểu cô nói gì."
Mạnh Thính biết rõ anh ta không nói đạo lý.
Bóng đêm yên lặng, ngoài xa, ở trên biển còn có ánh đèn, nhìn từ cửa sổ kính của An Hải, là ánh sáng nhàn nhạt, lấm ta lấm tấm. Cô đột nhiên nghĩ lại về người thiếu niên trước mắt này, mấy năm sau anh ta sẽ giết người.
Mà thủ đoạn giết người của anh ta cũng cực kỳ tàn nhẫn.
Mạnh Thính biết anh ta rất nguy hiểm, không thể tới gần được, càng không thể đắc tội với anh ta.
Dưới ánh sáng ảm đạm, cô thấy không rõ ánh mắt của anh, không biết sao lại nhớ tới Giang Nhẫn năm đó, buồn bực không nói tiếng nào, giống như nổi điên vậy, đuổi theo xe buýt ba cây số.
Giống như con sói con ngang ngược muốn lấy mạng người khác vậy.
Cô thực sự rất sợ sự điên rồ gần như biến thái của anh ta.
Mạnh Thính nói: "Tôi thật sự không cố ý, nếu không chịu... tôi để cậu đánh lại tôi một cái."
Cô do dự duỗi bàn tay nhỏ nhắn, trắng như ngọc ra.
Ngón tay thon và đẹp, đầu ngón tay có màu hồng nhàn nhạt. Cho dù là ánh sáng không tốt lắm, nhưng cô đứng ở đó, chỗ sáng nhất của hàng lang, cùng với một thứ tính cách dịu dàng đến mức khiến người ta rối tinh rối mù.
Một cơn vội vã mạnh mẽ lao vào lòng anh ta, anh nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé kia hồi lâu, khịt mũi nói: "Được, không cho phép cô la đau."
Cô nghiêm túc gật gật đầu.
Bàn tay đặt trong túi của Giang Nhẫn run rẩy.
Trước mắt anh là một bàn tay xinh đẹp mềm mại, ngón tay thon dài trắng muốt, anh ta chưa từng gặp qua bàn tay của ai, mảnh mai xinh đẹp như thế này. Ngay cả người mẹ kiêu ngạo của anh ta, cũng không có bàn tay tinh tế và xinh đẹp như thế này.
Một giây trước khi anh ta chạm vào tay cô, bỗng nhiên kịp ngừng lại.
Thần sắc Giang Nhẫn bực bội, thu tay lại, lần mò trong túi tìm bật lửa. Anh ta quăng cái bật lửa hướng vào lòng bàn tay cô, nói: "Đến đây đốt thuốc cho tôi, chuyện này coi như xong."
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com