Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cố Chấp Yêu

Chương 24: Tại Sao Không Phải Anh Ta

Chương 24: Tại Sao Không Phải Anh Ta




Cho tới hôm nay, cậu ta cầm đèn pin, chiếu rõ bộ dáng lớn lên của cô.

Cô mười bảy tuổi.

Đủ trưởng thành để Thư Lan chỉ cần nhìn một lần, liền bày ra bộ dạng ghen ghét đến ngứa ngáy trong lòng, còn đẹp hơn so với những gì cậu ta có thể tưởng tượng ra. Không biết trong lòng Thư Dương cảm thấy cái gì, im lặng dời ánh mắt đi.

Tôn Xảo Du bất mãn nói: "Chàng trai trẻ à, nghiêm túc chiếu vào đi nào, lệch rồi."

Thư Dương giơ tay lên.

Tôn Xảo Du kiểm tra xong, hài lòng cười nói: "Thính Thính, chúc mừng con. Mắt con đã hồi phục rồi, giờ con không cần tiếp tục mang kính để sinh hoạt nữa đâu."

Thư Dương nhìn Mạnh Thính một chút, không nói gì.

Mạnh Thính cũng không nghĩ là nhanh như vậy.

Kiếp trước, rõ ràng cô phải mất thêm nửa tháng nửa mới hồi phục hoàn toàn, cô tỉ mỉ nghĩ lại, tìm kiếm mấu chốt. Khoảng thời gian này kiếp trước, cô vì Thư Lan mà lao vào rất nhiều chuyện rối rắm, con mắt suýt thì nhiễm trùng hai lần. Kiếp này không dính dáng nhiều đến Thư Lan, con mắt được bảo vệ tốt, đương nhiên sẽ hồi phục rất nhanh.

Nhưng mà... vận mệnh của cô không tốt, cũng bắt đầu từ lúc con mắt hồi phục trở về sau.

Mạnh Thính nói: "Dì Tôn, mắt của con nhìn ánh sáng mạnh vẫn thấy đau."

Tôn Xảo Du: "Đương nhiên rồi, con mang mắt kính lâu như vậy, đã quen với thế giới xám trắng rồi. Con mắt không chịu nổi kích thích, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, chắc chắn là chưa thích ứng được rồi. Cho nên bây giờ, con không được để nó ỷ lại nữa, phải một lần nữa, học cách tiếp nhận thế giới này. Dì cho con hai bình thuốc nhỏ mắt, vẫn phải chú ý đừng dùng mắt quá độ nha. Nếu như mắt còn đau, thì nghỉ ngơi một chút, tóm lại từ từ mà thích ứng, có vấn đề gì cứ tìm tới dì."

Câu nói của Tôn Xảo Du đã thay đổi thế giới của cô.

Bên ngoài bệnh viện có một gốc chi hông (một loại cây lâm nghiệp) rất lớn.

Đầu mùa đông, cái cây già này rụng không ít lá, nhưng tán cây vẫn ngoan cường treo lá màu xanh biếc. Cành cây màu nâu chống đỡ những chiếc là mùa đông, Mạnh Thính mơ hồ ngửi được mùi dược tính thơm nhàn nhạt từ cỏ cây mọc trong bùn đất.

Bầu trời xanh biếc, nhìn rất xa cũng không thấy một đám mây nào. Đây là một trong những ngày mùa đông hiếm hoi, có được một thời gian mà bầu trời lại sáng sủa dịu dàng đến thế này.

Thế giới của Mạnh Thính đã quay lại đầy màu sắc.

Trên đoạn đường mà cô và Thư Dương cùng đi, không nhiều thì ít, đều có người quăng ánh mắt về phía bọn họ. Một thiếu nữ mười bảy tuổi, trông rất trưởng thành, có loại vẻ đẹp khiến người khác phải chú ý.

Mạnh Thính rời khỏi ánh mắt của Tôn Xảo Du, mắt nhìn bầu trời cùng bãi cỏ, khe khẽ thở dài, lại lấy mắt kính từ trong cặp ra, đeo lên.

Thư Dương không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng ánh mắt của cô chưa thích ứng, nhìn một hồi lâu như thế nên bị đau.

~

Thời tiết tháng mười một, cho dù có ánh nắng mỏng manh, nhưng trong không khí vẫn tràn ngập một chút lành lạnh khó nói.

Bọn Hạ Tuấn Minh và Phương Đàm, đến cuối cùng vẫn chẳng ai dám đi tìm Giang Nhẫn.

Hà Hàn liếc mắt nhìn Hạ Tuấn Minh ngầm ra hiệu, Hạ Tuấn Minh ngầm hiểu, đi tới hàng trà sữa mua ly trà nóng.

Mọi người đều ngồi xa xa một hồi lâu. Giang Nhẫn đi tới.

Một loại cảm xúc đáng sợ kịch liệt, giống như thuỷ triều từ trên người anh ta tràn xuống vậy. Anh ta hiếm khi trầm mặc như vậy.

Hạ Tuấn Minh đem trà sữa đưa tới: "Anh Nhẫn, uống nước nè."

Không khí lạnh bị hít vào phổi làm trái tim đau nhức.

Giang Nhẫn đưa tay nhận lấy, nhìn bọn họ một chút, từ đầu tới đuôi đều không nói chuyện. Trong đám thiếu niên này, có người chơi với anh ta từ bé đến lớn, có người là khi anh ta bị đưa tới thành phố H, mới kết giao bạn bè.

Thế nhưng giờ phút này, trong mắt bọn họ đều toát ra vẻ lúng túng và né tránh.

Chỉ có Hạ Tuấn Minh giống như kẻ ngốc vậy, trong mắt không có chút nào ngăn cách nào, nói: "Em không để bọn họ bỏ chân châu đâu, khà khà, anh Nhẫn yên tâm uống đi mà."

Giang Nhẫn vỗ vỗ vai của anh ta, không nói gì thêm.

Phương Đàm lanh lợi hơn nhiều.

Ban đầu, khi Giang Nhẫn mới đến thành phố H, vô số người nịnh bợ lấy lòng anh ta. Anh ta chỉ cười mỉa mai: "Không sợ tao phát bệnh giết bọn mày sao?"

Nói không sợ là xạo, nhưng tính nóng nảy mất kiểm soát chỉ là một danh từ được nói qua vậy thôi, chưa ai thấy qua, cũng không có gì khiến người ta thấy đáng sợ đến mức run cầm cập cả. Chỉ cần Giang Nhẫn vẫy tay một cái, liền sẽ có một đám người muốn bán mạng cho anh ta. Những kẻ không đến gần anh ta, lại lấy điểm đó ra để chế nhạo, "Trời, một kẻ từng bị bệnh tâm thần thôi mà, chảnh cái éo gì."

Lần đầu tiên bọn họ nhận ra được, Giang Nhẫn thật sự không thể khống chế cảm xúc của mình.

Nếu như lúc ấy chiếc xe kia dừng lại, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhà Hạ Tuấn Minh và Giang Nhẫn ở gần nhau.

Hai người đi chung xe về nhà.

Hạ Tuấn Minh nói: "Anh Nhẫn, cảm xúc của anh chưa ổn định, hay là để em chở anh."

Giang Nhẫn lạnh lùng, liếc nhìn anh ta một chút. Ánh mắt thể hiện rất rõ ràng, thôi đi, tao là đàn ông.

Anh ta đội nón bảo hiểm lên, chân dài nên một phát đã yên vị trên xe, mặc áo khoác vào.

Nhưng vừa ngước mắt lên, lại bắt gặp một người quen.

Thẩm Vũ Tình đang ôm tay một nam sinh, cười cười nói nói. Nam sinh kia cũng mặc đồng phục Thất Trung. Cô ta cảm giác có người đang nhìn mình, xoay đầu lại, thấy Giang Nhẫn.

Sắc mặt cô ta bệch ra, rất đặc sắc. Cô ta buông nam sinh kia ra, chạy về phía Giang Nhẫn.

Hạ Tuấn Minh khinh thường, cười hừ một tiếng: "Chà Chà, chị Thẩm hoa khôi học đường có niềm vui mới rồi sao?" Cho nên, anh ta vẫn luôn nói rằng Lô Nguyệt tốt mà. Lúc đầu, Hạ Tuấn Minh nghĩ rằng: với tính cách của Giang Nhẫn, kể cả liếc anh ta cũng sẽ không thèm liếc cô ta một cái.

Thế nhưng đúng là ngoài dự liệu, Giang Nhẫn không rời đi.

Hai tròng mắt màu đen dưới nón bảo hiểm, lẳng lặng nhìn Thẩm Vũ Tình đi tới.

Khuôn mặt Thẩm Vũ Tình trắng thảm: "Giang Nhẫn, cậu nghe tôi giải thích, tôi và anh ta không có gì, chúng tôi phải làm bài kiểm tra hằng tháng, anh ta cho tôi mượn vài cuốn sách, tôi chỉ trả lại mà thôi."

Ánh mắt Giang Nhẫn nhìn nam sinh mặc đồng phục Thất Trung kia, rồi lại cúi đầu nhìn Thẩm Vũ Tình: "Thất Trung các người, không phải không cho phép yêu đương sao? Vì sao cô lại yêu đương?"

Thẩm Vũ Tình nói: "Bởi vì tôi thật sự rất thích cậu, nên những thứ khác đều không để ý." Không ngờ Giang Nhẫn im lặng vài giây, "Cô thích anh ta vì cái gì, thành tích tốt sao?"

Thẩm Vũ Tình sửng sờ rất lâu, nhanh chóng nói không phải. Cô ta đột nhiên cảm thấy, Giang Nhẫn tựa hồ đang hỏi cô, thế nhưng cũng lại không giống như đang hỏi cô. Luôn có cảm giác là xuyên thấu qua cô ta, đang hỏi một người khác. Cô ta nghĩ mãi cũng không thông, thừa cơ hội, nói vài câu thích Giang Nhẫn.

Giang Nhẫn không nói nữa, khởi động xe chạy đi.

Tiếng gió vun vút bên tai, Hạ Tuấn Minh nói: "Anh Nhẫn, anh còn tình cảm với cô ta sao, để ý đến cô làm cái gì, cái loại đàn bà dễ thay lòng đổi dạ, người như Lô Nguyệt còn tốt hơn, không giống như Thẩm Vũ Tình, chỉ toàn nói ngoài miệng là thích anh thôi."

-------------

Người dịch: Chikahiro

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch