Hạ Tuấn Minh mém chút phun cười, trời ơi ha ha ha thích người tàn tật! Muốn dìu bọn họ qua đường ha.
Phương Đàm cũng nhịn cười.
Mạnh Thính chậm rãi lắc đầu, cũng không tính toán với anh ta.
Cô đứng thẳng, vì là mùa thu, nên bên trong cô mặc một áo len mỏng, bên ngoài là đồng phục Thất Trung, rộng rãi và gắn huy hiệu trường. Mặc dù không nhìn rõ được dáng người của cô, nhưng chiếc cổ tinh tế lộ ra bên ngoài một làn da trắng trẻo khiến người ta cảm thấy mảnh mai.
Giang Nhẫn lấy bật lửa từ trong túi ra bật chơi.
Ngọn lửa nhảy vọt trước mắt anh ta, anh nhìn xem phản ứng của cô, kính râm chiếm hơn phân nửa khuôn mặt. Cô cầm thật chặt gậy dò đường, luống cuống, cô đang khẩn trương.
"Trong cặp có gì, lấy ra đây." ánh mắt Giang Nhẫn rơi vào bàn tay trông như ngọc của cô, rất trắng, cán gậy dò đường màu đen cũng giống một miếng ngọc.
Mạnh Thính không muốn chọc tức anh ta, chỉ mong anh ta biến đi thật nhanh. Thế nên cô nghe lời đưa cặp cho anh ta xem. Cô thật sự cũng đã quên trong cặp có cái gì.
Khóa kéo mở ra, bên trong có một sách vật lý, và một sách anh văn. Một cái túi đựng bút, có hộp mắt kính, túi tiền lẻ. Cuối cùng còn có một hộp dâu tây. Mùa này mua dâu tây rất khó, đây là hộp dâu ba Thư đã dành rất nhiều công sức từ nhà kính đem về. Chỉ có một hộp nhỏ, ông để Mạnh Thính mang đi học, đói bụng thì ăn.
Nhưng năm đó, Mạnh Thính không nỡ ăn, để dành cho Thư Lan.
"Lấy dâu tây ra."
Ngón tay Mạnh Thính ngay từ đầu không động đậy lại bắt đầu run rẩy. Được rồi, không sao, đừng chọc giận anh ta là được. Bàn tay cô trắng nõn lấy hộp dâu tây ra ngoài.
Bọn người Hạ Tuấn Minh đều cảm thấy kinh ngạc, lại còn thấy nhục khi lấy đồ của cô, từ đầu đến cuối cô cũng không giận dữ gì, tốt tính đến không tưởng. Có một loại khí chất hoàn toàn khác bọn họ.
"Đứng xa như vậy làm gì, đem lại đây, chẳng lẽ lại muốn tôi tới lấy sao."
Mạnh Thính giương mắt lên, chưa kịp thích ứng chớp chớp. Lờ mờ thấy phương hướng của anh ta, đem hộp dâu tới.
Giang Nhẫn cúi người nhìn cô.
Cơn gió nhẹ tháng mười man mát thổi qua, khuôn mặt trắng nõn bị kính râm che lại một nửa, nhìn không rõ ràng. Khi cô bước tới, anh ta cảm thấy mình ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt.
Cô đem hộp dâu đặt trên đầu xe anh ta, rồi lùi về sau.
Vài giây sau xe buýt đến.
Mạnh Thính bỏ sách vào cặp, không nói một lời, nắm chặt gậy dò đường lên xe buýt. Cô đi không nhanh không chậm, cứ như chưa từng gặp qua bọn họ, cũng không vạch trần trò "Cướp bóc" với mấy người trên xe.
Đám Phương Đàm nghẹn họng nhìn trân trối. Hạ Tuấn Minh nhịn không được, nhỏ giọng nói: "Anh Nhẫn, làm khó dễ người ta làm cái chi."
Bắt nạt người mù có cảm giác thành công sao? Lại còn là một đứa câm điếc.
Vừa mù vừa câm, thật đáng thương.
Anh ta lấy hộp dâu trên đầu xe mở ra.
Giang Nhẫn dùng ngón tay bốc một trái dâu trong hộp ra, cũng chả thèm quan tâm là đã rửa hay chưa, ném vào miệng.
Ngoài ý muốn, thật ngọt.
Hạ Tuấn Minh thấy mà thèm, không nhịn được, nói: "Anh Nhẫn cho em một trái với."
Giang Nhẫn không quay đầu lại, liền cầm hộp dâu tây, quăng vào thùng rác, một phát trúng luôn.
"Không ngon." Anh ta nói.
"..."
"..."
Được rồi, không cho thì không ăn.
Giang Nhẫn một phát nhảy lên xe, không đội mũ bảo hiểm. Cô ta có thể đem hộp dâu để chính xác trên xe anh ta, mù thật sao? Hay là giả mù?
~
Mạnh Thính trở về nhà, cô moi từ túi tiền lẻ lấy chìa khoá ra, ngón tay run run mở cửa. Cô thật sự lại có thể về nhà.
Trên ghế sa lon trong phòng khách, một thiếu niên nghe thấy âm thanh, quay đầu lại, nhìn thấy Mạnh Thính, lại lạnh nhạt quay đầu đi chỗ khác xem đá bóng.
Ba Thư trong nhà bếp, đang mặc tạp dề, lại tranh thủ thời gian xoa tay, cười ôn hòa, nói: "Thính về rồi à, nhanh rửa tay, chuẩn bị ăn cơm tối. Tiểu Lan không về cùng con sao? Không phải hôm nay con đi xem nó biểu diễn sao?"
Một lần nữa được nhìn thấy ba Thư, người đã qua đời, Mạnh Thính nhịn không được vành mắt đỏ hoe.
Ba Thư là cha dượng của Mạnh Thính, tên là Thư Chí Đồng, Mạnh Thính và mẹ bị tai nạn giao thông, mẹ cô qua đời, còn mắt cô bị thương. Ba Thư một mình nuôi dưỡng ba đứa trẻ, nhưng xưa nay không hề nghĩ đến chuyện vứt bỏ Mạnh Thính, mà luôn xem cô như con ruột.
Thư Lan và Thư Dương là anh em, hai đứa con sinh đôi khác trứng của ba Thư.
Lúc trước, Mạnh Thính cảm thấy rất xấu hổ khi ở trong nhà này, nên cố gắng hiểu chuyện, nghe lời, luôn luôn nhường nhịn hai đứa em nhỏ hơn mình hai tháng. Nhưng bây giờ cô vô cùng cảm kích trời cao cho cô cơ hội sống lại, để một lần nữa báo đáp ba Thư.
Cô nhất định sẽ không để cho ông ấy xảy ra chuyện gì, để đời này ông có thể an hưởng tuổi già.
Cô để cặp sách xuống, nhớ tới chuyện của Thư Lan, nói khẽ: "Thư Lan nói là em ấy sẽ ăn ngoài, buổi tối, em ấy có tiệc ăn mừng."
Nhưng trong lòng Mạnh Thính biết rõ, vì cô mới gặp lại Giang Nhẫn, nói cách khác, Thư Lan vẫn thất bại y như vậy.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, Giang Nhẫn đều không thích Thư Lan. Đây cũng có thể xem là sự ảo diệu của vận mệnh.
Trước khi ngủ, cô mở cặp, nhìn thấy hình trên thẻ học sinh rất buồn cười.
Ba Thư vì muốn lo cho mắt của cô, nên trong phòng Mạnh Thính khá tối. Tấm hình này chụp vào lúc nhập học lớp mười, khi đó mắt của Mạnh Thính bị nhiễm trùng nhiều lần, không thể nhìn ánh sáng mạnh được, thế là giáo viên lấy một tấm vải trắng băng qua mắt cô, sau đó nhờ người ta photoshop cho cô một đôi mắt. Nếu đã đọc qua sách công nghệ nhiếp ảnh ở trường đều biết, cực kỳ đáng sợ.
Năm đó, PS (photoshop) còn chưa tinh vi như bây giờ, đôi mắt này âm u và trầm lặng, không hợp với khuôn mặt của cô, cực kỳ không hài hòa. Khiến Mạnh Thính tự thấy giật mình.
Thì ra là thế, từ lớp mười đến lớp mười một, đối với các bạn học mà nói, dù mắt Mạnh Thính có tốt, thì trên thẻ học sinh cũng là bộ dạng này.
Mạnh Thính đem nó bỏ vào cặp, cũng không ghét bỏ gì. Chỉ là cô nhớ giáo viên và các bạn học một chút.
Ngày thứ hai (sau khi sống lại) là thứ sáu.
Mạnh Thính uống hết sữa bò, như thường lệ Thư Chí Đồng kiểm tra mắt cô một chút. Sau đó nói: "Sau này, ba chỉ có thể về nhà vào cuối tuần để nấu cơm cho mấy đứa thôi, sở nghiên cứu bận rộn nhiều việc, Thính Thính và Thư Dương, sau này ăn cơm ở trường được chứ?"
Thư Dương ừ một tiếng.
Mạnh Thính cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Thư Chí Đồng nói thêm: "Thư Dương chăm sóc Thính Thính thật tốt nghe chưa? Nó là chị của con, mắt lại đang bất tiện, các con học cùng một khối, đừng để người ta làm khó làm dễ nó."
Thư Dương nói: "Cô ta không cần con chăm sóc."
"Đứa nhỏ này. . ."
Thư Chí Đồng có chút xấu hổ, sau đó kéo Mạnh Thính qua, có chút xin lỗi nói: "Thính Thính à, đừng so đo với nó nha."
Thư Chí Đồng thấy xấu hổ: "Ba muốn phiền con một chuyện."
"Buổi tối hôm qua, Tiểu Lan không về, nó nói ngủ lại nhà bạn. Nó lớn rồi, rất nhiều chuyện ba không quản được. Ba sợ ở trường học nó. . ." Ông dừng một chút, cuối cùng nghĩ đến con gái, thở dài."Ba sợ nó yêu đương sớm mà lầm đường, con ngoan như vậy, lại hiểu chuyện, dạy dỗ nó nhiều một chút được không?"
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com