Mạnh Thính cũng biết nếu anh ta không đạt được mục đích chắc chắn sẽ không bỏ qua, nên chỉ có thể cùng Triệu Noãn Chanh vào chung.
Thẩm Vũ Tình kinh ngạc, nghi ngờ không yên, nhìn Mạnh Thính, một nữ sinh sau lưng cô ta, ghé tai nói: " Thẩm Vũ Tình à, cậu đừng lo, tớ mới hỏi Hạ Tuấn Minh, anh ta nói cô gái mù đó từng đánh Giang Nhẫn. Huống chi, dáng dấp cô ta xấu như vậy, lại còn mù, Giang Nhẫn cũng sẽ không để ý đến cô ta đâu."
Lúc này, sắc mặt Thẩm Vũ Tình mới trông tốt hơn một chút.
So với không khí lành lạnh của mùa thu ở bên ngoài, thì trong Tiểu Cảng Thành này lại rất ấm áp.
Mạnh Thính chưa bao giờ tới mấy chỗ thế này.
Trong trí nhớ của cô, Giang Nhẫn và cô gặp nhau nhiều là vì sau này mắt cô đã tốt hơn. Anh ta luôn đuổi theo cô, còn cô luôn bỏ chạy, anh ta cũng chẳng bao giờ để ý rằng mình bị cô cự tuyệt. Giang Nhẫn kiếp trước lấy cô làm niềm vui (yêu mến cô), nên không ép buộc cô đến Tiểu Cảng Thành.
Trong này bố trí ánh đèn vàng ấm áp, cùng ghế sô pha xa hoa mềm mại.
Trên mặt bàn có vài máy chơi game cầm tay. Một cái phòng riêng, có micro, có rượu vang, bàn bi-a, và nhiều thứ khác.
Trên bàn lớn có đồ ăn và bánh ngọt.
Đám người này dùng bữa trước.
"Anh Nhẫn, làm một ly nào."
Giang Nhẫn cụng ly với anh ta.
Trên bàn ăn, mọi ngươi vô cùng náo nhiệt, chỉ có Mạnh Thính và Triệu Noãn Chanh thì tách biệt.
Giang Nhẫn nhìn về phía Mạnh Thính, cô đang ăn một chút cơm, mặc dù trông thấy là cô đang không thoải mái, nhưng dáng ngồi lại rất ngay ngắn.
Mấy nữ sinh khác ngồi xuống ăn một chút đều bảo no rồi. Cô yên lặng, lúc bọn họ uống rượu, cô ăn một chút. Sau đó để đũa xuống, không nói gì.
Trên người cô toát ra một thứ khí chất. Khiến người ta cảm thấy ao ước, nhưng cũng khiến người ta muốn phá hủy.
Trò chơi rất đơn giản, lần lượt đếm số. Người đếm số có số bảy hoặc bội của bảy thì phải vỗ tay. Phải chơi thật nhanh.
Mắt Giang Nhẫn nhìn Mạnh Thính, sắp xếp vị trí cho cô xong, anh ta nói số mười sáu.
Nam sinh đằng sau tranh thủ vỗ tay.
Đến phiên Mạnh Thính, cô hẳn là hai mươi mốt. Nhưng cô cũng không biết mình có nhất định phải tham gia cái trò chơi này hay không. Giang Nhẫn đốt điếu thuốc, ngả lưng về phía sau: "Học sinh giỏi, bị phạt."
Bên cạnh là một cái rương lớn.
Mạnh Thính nhỏ giọng nói: "Tôi không biết, tôi cũng không muốn tham gia." Cô chần chờ, dưới ánh mắt của mọi người, cô nhẹ nhàng vỗ tay."Vầy thì sao?"
Không gian yên tĩnh một chút, lập tức Hạ Tuấn Minh cười như điên: "Mắc cười quá má ơi." Cái người này. Trễ mẹ nó mất mấy phút lại còn ngớ ngẩn vỗ tay nữa chứ.
Các nữ sinh khác và Thẩm Vũ Tình cũng không nhịn được cười.
Phương Đàm nhìn về phía Giang Nhẫn, sau khói thuốc mờ mờ. Trong mắt Giang Nhẫn lạc vài tia cười.
"Không được, rút tờ giấy phạt tiếp theo đi, không chơi được thì phạt."
Khuôn mặt Mạnh Thính đỏ lên, chuyện cô chậm nửa nhịp với vỗ tay thì có gì đáng buồn cười chứ.
Cô cũng biết Giang Nhẫn đang chơi đùa cô, không có ý định tha cho cô.
Cô chần chờ, cuối cùng, giữa tiếng cỗ vũ ồn ào của bọn họ, rút ra một tờ giấy.
Mạnh Thính thấy rõ chữ phía trên, sửng sờ hồi lâu.
Nữ sinh bên cạnh giật lấy tờ giấy, đọc lớn: "Phải đối mặt nhìn một người khác phái ở đây trong vòng mười giây."
Tất cả mọi người đều ám muội thích thú.
Mạnh Thính là một cô gái mù.
Loại trò chơi ám muội này, ai chơi cùng cũng đều cảm thấy kinh khủng.
Hạ Tuấn Minh thấy cô đang không biết phải nhìn bên nào: "Trời đất ơi, cô đừng tới đây nha!"
Đám người cười điên loạn.
Mắt Triệu Noãn Chanh đỏ lên, cô nhìn và nghe một chút liền hiểu bọn họ đang chế nhạo. Cô cắn răng: "Các người đừng khinh người quá đáng."
Hạ Tuấn Minh ở gần đó, anh ta hiểu là không nên kích động hai nữ sinh Thất Trung kia nữa, nhỏ giọng hỏi Giang Nhẫn: "Anh Nhẫn, cảm nhận sao, đáng sợ không?"
Đột nhiên Giang Nhẫn có chút bực bội, đẩy anh ta ra: "Cút xa chút đi."
Anh ta đứng dậy, bước ra ngoài: "Đứng dậy, tôi đưa cô về."
Đừng khóc mà, tôi có hành hung cô đâu chứ.
Thật ra là Mạnh Thính không có khóc, tình cờ đúng thời điểm mắt cô quá đau, nên sẽ tự chảy nước mắt để điều tiết thôi.
Giang Nhẫn chấp nhận để các cô đi, quả thực khiến Mạnh Thính thở phào nhẹ nhõm.
Phương Đàm thấy tình thế không hay rồi, Triệu Noãn Chanh đã nhỏ giọng trách móc, cũng cảm thấy bọn họ chơi hơi quá đáng rồi, vội vàng nói thêm: "Tôi và anh Nhẫn lái xe đưa các cô về." Anh ta bảo Triệu Noãn Chanh theo mình.
Triệu Noãn Chanh vốn đã sợ bọn họ, sống chết không chịu động đậy. Mạnh Thính vỗ nhè nhẹ vào lưng cô ấy, lúc này, cô ấy mới đứng dậy mặc dù không mấy yên tâm. Dù sao nhà cô và nhà Mạnh Thính cũng không chung đường.
Chìa khóa xe của Giang Nhẫn đang ở trong áo khoác. Anh ta khoác áo cho Mạnh Thính, rồi nói: "Đi ra."
Mạnh Thính theo sau anh ta, đi ra ngoài.
Gió đêm tăng thêm mấy phần cảm giác mùa thu, từ bên trong đang ấm áp, đột nhiên ra bên ngoài, gió lạnh xộc đến khiến người ta run rẩy.
Người ta cao, chân dài, bước chân cũng lớn. Mạnh Thính theo sau anh ta thật khó khăn, lại không dám lên tiếng.
Bên trong Tiểu Cảng Thành, Thẩm Vũ Tình trợn mắt nhìn theo.
Cả đêm, Giang Nhẫn không nhìn qua cô ta một chút nào. Hai người bọn họ, để gọi là bạn bè thôi, còn chẳng được như vậy, đúng hơn là cô ta theo đuổi Giang Nhẫn. Từ đầu tới đuôi, anh ta đều không tỏ chút thái độ nào.
Một nữ sinh cùng lớp lấy cùi chỏ hất hất cô ta, Thẩm Vũ Tình lúc này mới hoàn hồn. Cô ta lo lắng không yên, vội vàng mặc áo khoác, chạy ra ngoài.
Buổi tối thanh vắng.
Lúc cô ta đi ra ngoài, Giang Nhẫn đang quay đầu nhìn Mạnh Thính.
Mạnh Thính thận trọng, mỗi bước đi đều là thăm dò kỹ lưỡng. Giang Nhẫn nhìn chăm chú, Thẩm Vũ Tình không hiểu nổi Giang Nhẫn đang dùng loại ánh mắt gì để nhìn Mạnh Thính kia nữa, nhưng trong lòng cô ta, đột nhiên sinh ra một cảm giác nguy cơ mơ hồ.
Tự nhiên cô ta thấy cô gái Mạnh Thính trước mặt mình thật bất tiện, liền bước nhanh tới.
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com