Khôi phục Cải Mệnh quả đã móc sạch năng lượng của nó.
Điều này làm nó rất hối hận trong lòng.
Sớm biết như thế, trước đây đã không đi gây tai vạ cho cái cây kia.
Bất quá sự tình đã lỡ làm rồi, hối hận cũng không có tác dụng gì.
Muốn trách chỉ có thể tự trách tình bằng hữu của mình cùng tiểu thảo tinh chưa đủ kiên định.
Vì một tiểu cảnh giới liền bán đứng bằng hữu.
Tính tình thật tốt.
Hươu trắng càng nghĩ càng tức giận, nó quyết định, phải cho tiểu thảo tinh một bài học, “khắc sâu” tình cảm giữa song phương, để tiểu thảo tinh về sau "hiểu chuyện" một chút.
Nghĩ như vậy, hươu trắng chậm rãi đi ra bên ngoài viện.
Thân thể quá mức suy yếu, nên tốc độ hươu trắng có chút chậm.
Bất quá nó tu vi rất cao, đang không ngừng hấp thu thiên địa linh khí để khôi phục.
Mặc dù suy yếu, nhưng xử đẹp Chu Diệp vẫn dư sức.
Trong phòng.
Người mặt to cảm nhận được hươu trắng có động tác, âm thầm thả một tia ý niệm lên người hươu trắng.
Làm vậy để đề phòng hươu trắng trực tiếp giết chết tiểu thảo tinh.
Bên ngoài viện.
"Kẽo kẹt —— "
Thanh âm cửa sân mở ra truyền vào trong tai Chu Diệp.
Hắn quay đầu nhìn lại.
Là hươu trắng.
Tình huống hiện tại của hươu trắng khiến hắn hơi kinh ngạc.
Sừng hươu lúc đầu phát ra ánh sáng, hiện tại ảm đạm vô quang, thân thể tựa hồ cũng gầy đi một vòng, phảng phất như vừa bệnh nặng một trận.
"Nó đang làm cái gì vậy, trả thù Chu mỗ hay sao?"
Nhìn hươu trắng chậm rãi đi tới, Chu Diệp có chút hoảng sợ.
Nhưng nếu có thể quay ngược thời gian, hắn vẫn như cũ quả quyết chỉ thẳng hươu trắng.
Dù sao, Chu Diệp hắn là một tiểu thảo tinh thành thật, tuyệt đối sẽ không bởi vì sinh mệnh bị uy hiếp liền bao che tội phạm.
Tư tưởng giác ngộ đặc biệt cao.
Hươu trắng đi đến trước mặt Chu Diệp, cúi đầu nhìn hắn.
Ánh mắt kia rất bất thiện.
Trên thân hươu trắng tản ra khí tức không hữu hảo, tiếng hít thở suy yếu vang bên tai Chu Diệp như là cuồng phong thổi ngược.
Chu Diệp nhổ rễ lên, sau đó trực tiếp chạy trốn.
Tỉ mỉ nghĩ một chút là hiểu.
Cho dù hươu trắng đã cực kì suy yếu, nhưng muốn nện chết hắn thì vẫn rất đơn giản.
Khẳng định chạy không thoát.
Nhưng để yên chịu đánh khẳng định không phải tính cách Chu Diệp hắn.
Cho nên. . .
"Ba~!"
Chu Diệp còn chưa nghĩ ra cách ứng đối ra sao, móng hươu trắng đã nhanh chóng đạp tới.
“Cộp” một tiếng, Chu Diệp muốn phát mộng.
Hắn bị hươu trắng giẫm lên, mặt dí vào bên trong đất, ngửi ngửi hương thơm đất phát ra, Chu Diệp chỉ cảm thấy đau, cực kì đau.
Cái giẫm của hươu trắng này, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không chút lưu tình.
Bởi vì nó quyết tâm phải dạy cho Chu Diệp một bài học.
"Ba~!"
Hươu trắng lại tàn nhẫn giẫm chân thêm một cái.
Chu Diệp bị dẫm đến hãm sâu vào trong đất.
Thân thể rất đau, nhưng không có bao nhiêu thương thế, hiển nhiên là hươu trắng vừa rồi không hạ sát thủ.
Nếu không Chu Diệp cảm thấy, khi cước thứ nhất rơi xuống hắn đã đi gặp Diêm Vương rồi.
Nếu sinh mệnh đã không bị uy hiếp, Chu Diệp tuyệt đối không lo lắng.
Không phải chỉ là đánh một trận thôi sao, ai sợ ai.
Chu mỗ hôm nay nếu kêu một tiếng, coi như Chu mỗ thua.
"Đông đông đông. . ."
Hươu trắng nhấc lên móng trước, liên tục không ngừng đạp trên người Chu Diệp, tốc độ kia mắt thường đã không thể thấy rõ.
"Đau a đại ca, có thể tha cho ta không. . ."
"Đừng như vậy, nếu ngươi giẫm tiếp, tình cảm hai ta sẽ thật sự vỡ tan a. . ."
Chu Diệp rất thương tâm.
Hắn quyết định, lần sau nếu tìm được cơ hội, tuyệt đối phải bẫy hươu trắng vào chỗ chết.
Nếu không thật có lỗi với trận đòn tàn bạo ngày hôm nay.
"Hô ~ "
Nhìn Chu Diệp đã vùi sâu vào lòng đất, hươu trắng rất hài lòng kiệt tác của mình.
Nó thở dài một hơi, trong lòng thấy dễ chịu hơn nhiều.
Lôi Chu Diệp từ dưới đất lên, sau đó liếc mắt nhìn Chu Diệp một cái, rồi chậm rãi quay người đi vào sân nhỏ.
Chu Diệp nằm trên mặt đất, còn đang hồi tưởng cái ánh mắt kia là có ý gì.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, ánh mắt hươu trắng dường như đang biểu đạt: Về sau kín miệng một chút, có một số chứng cứ phạm tội không thể chỉ lung tung, vu hãm người là phải ăn đòn.
"A, Chu Diệp ta là người chính trực, ai làm ta sẽ chỉ thẳng hắn, tuyệt đối không nói láo." Chu Diệp nghĩ vậy trong lòng.
Hắn vậy mà là một tiểu thảo tinh rất có nguyên tắc.
Chu Diệp cắm rễ, lung lay thân thể.
Trừ một chút vết thương da thịt bên ngoài ra, thật không có vấn đề gì lớn.
Lực khống chế của hươu trắng tuyệt đối là rất giỏi.
Chu Diệp vận chuyển huyền khí trong cơ thể, thương thế trên người bắt đầu khôi phục.
Chỉ hai hơi thở sau, hết thảy đã khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí, Chu Diệp cảm giác bản thể mình còn mềm dẻo hơn một chút.
"Hươu trắng thật sự là con hươu tốt a." Chu Diệp cảm thán.
Hắn bỗng nhiên hi vong lại bị đánh thêm mấy trận cho thống khoái.
Chờ đã, ý nghĩ này không được.
Làm cỏ phải có tôn nghiêm của cỏ, sao có thể nghĩ như vậy.
Chu Diệp vì ý nghĩ của mình mà cảm thấy xấu hổ.
. . .
Hươu trắng trở lại giữa sân.
Người mặt to từ trong nhà đi tới.
"Về sau còn dám nữa hay không?" Người mặt to đi đến trước mặt nó, sắc mặt bình tĩnh hỏi.
"Ô. . ." Hươu trắng lắc đầu.
Trong lòng thì đang nói.
“Có cái gì mà Lộc gia ta không dám làm, cùng lắm lần sau không gây tai vạ cho mấy cọng linh dược kia là được”.
"Tiểu gia hỏa ngươi..." Người mặt to bất đắc dĩ, gõ một cái lên đỉnh đầu hươu trắng.
"Đừng cho là ta không biết rõ ngươi đang nghĩ cái gì."
Hươu trắng có chút chột dạ, cúi đầu xuống.
Người mặt to đưa tay phải ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một quả trái cây toàn thân trắng như tuyết, có hoa văn trắng bạc đẹp đẽ, lớn xấp xỉ viên bi.
Đồ vật này tản ra một mùi hương đặc thù, giúp cho người ta thần thanh khí sảng.
Người tu hành xưng là đan dược.
Linh dược luyện hóa thành đan dược, không chỉ thuận tiện dễ mang theo, còn có thể bảo tồn trong thời gian dài hơn.
"Lấy đi, nhìn ngươi kìa, suy yếu đến mức độ này." Người mặt to đem đan dược đưa tới trước mặt hươu trắng.
Hươu trắng ngẩng đầu, nhìn người mặt to, cũng không khách khí, trực tiếp một ngụm nuốt đan dược vào.
Đan dược vừa uống vào đã có hiệu lực.
Một đan dược nho nhỏ, vào miệng đã tan ra, biến thành lực lượng hào hùng, cỗ lực lượng này tương đối nhu hòa, giúp hươu trắng dần dần khôi phục lại.
Cảm giác thân thể suy yếu dần dần tiêu tán, tinh thần hươu trắng cũng tỉnh lại.
Nó nhớ tới việc vừa mới đánh Chu Diệp.
Ngẫm lại, vẫn cảm giác có chút thua thiệt.
Ra tay còn quá nhẹ.
Thật con mẹ nó tiện nghi cho tiểu thảo tinh kia, lần tiếp theo mà tìm được cơ hội, tuyệt đối phải đì chết hắn.
Một quả đan dược làm hươu trắng khôi phục lại bảy tám phần.
Nó lại khôi phục thành hươu trắng nghịch ngợm như trước, trên thân thể tràn ngập sức sống.
"Ta cảnh cáo ngươi a, không được có tiểu tâm tư gì." Người mặt to đã bắt lấy sừng hươu trắng, trầm giọng cảnh cáo.
Hươu trắng nghe vậy lập tức gật đầu.
Tựa như là đang bảo đảm, ta khẳng định không có tiểu tâm tư gì hết.
Về phần ý nghĩ trong lòng nó, khẳng định không giống như cử chỉ bên ngoài.
Người mặt to cũng mặc kệ hươu trắng có nghe được hay không, hắn buông tay ra, quay người đi vào trong phòng.
Sau khi hươu trắng nhìn hắn đi vào trong nhà, mới lanh lợi chạy ra bên ngoài ngoài viện.
Tiểu lão đệ, Lộc gia lại tới tra tấn ngươi a.
Ngoài viện.
Chu Diệp chợt có linh cảm rất không lành.
Hắn nghe được động tĩnh, nhìn lại phía cửa sân.
Là hươu trắng đang chạy tới.
Gia hỏa này đã khôi phục trạng thái tinh thần như ngày thường, không còn bộ dáng uể oải nữa.
Chu Diệp thầm kêu khổ, xong đời.
Với tính cách tên này, khẳng định lại muốn thu thập mình.
Không ngờ tình huống bị móng hươu giẫm xuống lại không xảy ra, hươu trắng cũng không có dùng miệng.
Nó đi thẳng đến bên cạnh Chu Diệp, nhắm mắt lại, trực tiếp ngủ.
Số lượng lớn thiên địa linh khí bị hắn hút vào trong miệng.
Cảm giác được lực hút, Chu Diệp chỉ cảm thấy con mắt đau nhức, không thể không nheo lại.
"Thế mà lại dùng loại phương thức này tra tấn ta, ngươi đừng học dễ dàng đạt được mong muốn." Trong lòng Chu Diệp coi nhẹ.
Nhổ rễ lên, vận chuyển huyền khí, đi đến một chỗ xa.
Vừa rời khỏi phạm vi hô hấp của hươu trắng, liền cắm rễ xuống chuẩn bị tu luyện.
Nhưng Chu Diệp chợt phát hiện, hươu trắng đã tỉnh dậy, lại chạy đến bên cạnh hắn nằm xuống.
"Ta kháo, có nhất thiết phải như vậy không. . ."
Trong lòng Chu Diệp kinh hô.
Hắn lần nhấc rễ lên khỏi đất lần nữa, muốn đổi sang địa phương khác.
Một màn vừa rồi lại tái diễn. . .
Toàn bộ buổi chiều, Chu Diệp bị tra tấn đến phát điên.
Căn bản không tu luyện được.
Hắn cảm giác, hươu trắng này thật sự là đồ ác ma.
Hươu trắng nhìn sang Chu Diệp vẻ mặt uể oải, liền cảm thấy thể xác tinh thần rất vui vẻ.