Càng đến gần Lộc Tiểu Nguyên, Xích Hồng càng cảm thấy hối hận.
Lộc Tiểu Nguyên một mực tản ra khí tức ôn hòa, nhưng nàng cảm giác được, đó chính là áp lực.
Lão đại cho dù ôn nhu hơn nữa, thì con mẹ nó vẫn là lão đại.
Mà lão đại Lộc Tiểu Nguyên này hiện giờ nhìn kiểu gì cũng không ôn nhu.
Lộc Tiểu Nguyên bình tĩnh đứng ở nơi đó, cũng không động đậy.
Xích Hồng đi đến phía sau nàng, nâng lên hai cái chân nhện tới phía trước.
Nàng suy nghĩ một chút, mình tốt nhất đừng dùng chân nhện chạm vào tóc lão đại, như thế thật không tốt.
Cho nên, trên hai cái ngón chân nhện có ánh sáng đỏ toát ra, ngưng tụ thành mấy sợi tơ nhỏ.
Cuối cùng, những sợi tơ này hội tụ cùng một chỗ, hóa làm một đôi thủ chưởng đỏ rực.
Xích Hồng bắt đầu thao tác.
Lộc Tiểu Nguyên giơ tay lên, chỉ lên trên mặt nước một chút, nước tập hợp cùng một chỗ, hình thành một chiếc gương.
Lộc Tiểu Nguyên đang nhìn, nàng muốn biết rõ nhện nhỏ đến cùng có làm được hay không.
Thủ chưởng đỏ rực cởi tóc Lộc Tiểu Nguyên ra.
Một đầu tóc dài ướt sũng trắng như tuyết, rủ xuống sau tai Lộc Tiểu Nguyên.
Xích Hồng lại ngưng tụ một cái lược, bắt đầu chải tóc cho Lộc Tiểu Nguyên.
Vừa chải tóc đồng thời còn hong khô.
Một khắc đồng hồ sau.(15 phút)
Tóc hong khô, Xích Hồng bắt đầu thao tác nàng cho rằng khó khăn nhất.
Buộc tóc cho Lộc Tiểu Nguyên.
Thủ chưởng bằng tơ rất dễ sử dụng, thật giống như bàn tay thật của mình, cho nên động tác Xích Hồng rất nhanh.
Nàng lúc trước cởi tóc ra cho Lộc Tiểu Nguyên đã lặng lẽ ghi chép trình tự.
Chỉ cần đem trình tự đảo ngược, buộc tóc lại vẫn rất dễ dàng.
Không được một lát, tóc đã buộc tốt.
Mặc dù có chút tì vết, nhưng Xích Hồng vẫn rất hài lòng.
Cả đời nàng từ trước đến giờ, vốn không buộc tóc bao giờ, lần thứ nhất buộc, lại là làm cho người khác.
Bất quá xác thực không nghĩ tới, kỹ năng khó như vậy , lại đơn giản học được.
Xích Hồng đang suy nghĩ xem, qua mấy ngày nữa có nên cũng tự mình buộc tóc hay không?
Bất quá cẩn thận suy nghĩ một chút, mình là một nhện tinh, thật sự cần phải buộc tóc sao?
"Không tệ chút nào." Soi mình trong thủy kính, Lộc Tiểu Nguyên rất hài lòng gật đầu.
Xích Hồng mỉm cười.
Chỉ cần không bị Lộc Tiểu Nguyên tìm được cớ, mạng nhỏ của nàng vẫn cực kì an toàn.
Không cần lo âu chuyện gì.
"Tốt, ngươi cũng đi tu luyện đi, Lộc gia ta muốn đi ngủ." Lộc Tiểu Nguyên phất phất tay.
"Vâng." Xích Hồng gật đầu.
Nàng chạy đến bên bờ, một cái chân nhện đặt ở bên trong linh tuyền, yên lặng hấp thu linh khí.
Về phần Lộc Tiểu Nguyên.
Gia hỏa này dùng huyền khí bảo vệ tóc mình, phòng ngừa lần nữa dính nước xong liền hướng về linh tuyền trực tiếp nằm xuống, cái gì cũng bỏ mặc, lập tức ngủ say.
. . .
Hôm sau.
Linh tuyền là một con suối nước nóng, nhiệt độ không thấp.
Cho nên buổi sáng tỉnh lại, đám người cũng không cảm giác được rét lạnh.
Chu Diệp ngâm gần như cả một ngày.
Hắn cảm giác thân thể của mình không quá dễ chịu, có thể vì ngấm nước quá nhiều.
Ngẫm lại, hắn quyết định đi phơi một chút, chỉ cần phơi khô nước, trên cơ bản không có vấn đề gì.
Về phần hắn có thể bị phơi chết hay không.
Chu Diệp chỉ muốn nói, điều đó không có khả năng.
Có tu vi Huyền Hải cảnh sơ kỳ , chỉ cần không bị giết, trên cơ bản là không chết được.
Hắn nhảy lên một tảng đá , nằm xuống chờ đợi ánh nắng chói chang.
Bên cạnh linh tuyền .
Lộc Tiểu Nguyên cảm giác có chút muốn ăn gì đó.
Nàng nhìn về phía Dao Dao, hỏi: "Thỏ nhỏ, ngươi đói không?"
"Hình như có một chút, nhưng lại giống như không quá muốn ăn ." Dao Dao có chút xoắn xuýt.
Nàng không biết trên thân thể mình phát sinh cái gì.
Muốn ăn gì đó, nhưng bụng lại không đói.
"Vì sao lại nói như vậy?" Lộc Tiểu Nguyên hơi nghi hoặc một chút.
"Bởi vì ta muốn ăn gì đó, nhưng ta phát hiện hình như không đói." Dao Dao nói.
"Ngươi mới đột phá đến Huyền Đan cảnh, không hiểu cảnh giới này, Huyền Đan cảnh đã không cần ăn uống mới có thể sinh tồn, cho nên ngươi tự nhiên cảm giác không thấy đói, chỉ lúc nào muốn ăn uống, mới có thể cảm giác được một chút xíu đói bụng." Lộc Tiểu Nguyên nói.
"Nguyên lai là như vậy, thế thì ta đói." Dao Dao bừng tỉnh đại ngộ.
"Hai vị muốn ăn chút gì không?" Xích Hồng ở một bên, lên tiếng hỏi.
"Lộc gia ta ăn cái gì cũng được." Lộc Tiểu Nguyên đáp lời một câu, sau đó nhìn về phía Dao Dao, hỏi: "Dao Dao ngươi muốn ăn cái gì?"
"Nhện nướng?" Thần tình trên mặt Lộc Tiểu Nguyên chợt cứng ngắc.
"Thỏ nhỏ, thứ nhìn qua buồn nôn như vậy, ngươi sao lại muốn ăn?"
Xích Hồng nghe nói như thế, cảm giác rất khó chịu.
Nàng rất muốn hỏi: Hươu tiền bối, ngươi nói chuyện có thể cân nhắc cảm thụ của nhện tinh bên cạnh không?
“Vậy ăn cái gì bây giờ." Dao Dao miệng nhỏ cong lên.
"Thỏ nướng?" Xích Hồng cười tủm tỉm hỏi.
Dao Dao lập tức xù lông.
"Ngày hôm qua mới nếm rồi! Hôm nay không thể đổi mới một chút sao?"
"Ừm, đúng." Lộc Tiểu Nguyên rất lý giải cảm thụ của thỏ nhỏ .
Ăn đồng tộc, đó là chuyện người bình thường làm không được.
"Nhện nhỏ ngươi tùy tiện chọn món đi." Lộc Tiểu Nguyên nói với Xích Hồng.
"Được."
Đáp ứng một tiếng, Xích Hồng liền di chuyển tám cái chân nhện của mình, chạy vào trong rừng rậm.
Theo thời gian chuyển rời.
Ánh mặt trời chiếu sáng trên người Chu Diệp.
Thật ấm áp, làm cho người ta thể xác lẫn tinh thần vui vẻ.
Chu Diệp lăn mình trên tảng đá, để cho tất cả bộ vị trên cơ thể đều được phơi nắng một hồi.
Làm một gốc linh thảo, phơi dưới ánh mặt trời rất dễ chịu.
Bên bờ linh tuyền.
Xích Hồng mang theo một con lợn rừng còn nhỏ trở về.
Lộc Tiểu Nguyên không quan tâm Xích Hồng làm cách nào săn giết con lợn rừng nhỏ này, nàng chỉ cảm thấy nướng chín xong, hương vị đó thật là thơm, khiến cho người ta thèm nhỏ nước dãi.
Lộc Tiểu Nguyên cùng Dao Dao mỗi người một nửa chén thịt heo nướng.
Về phần Xích Hồng.
Trên đường trở về, đã tự mình giải quyết vấn đề bữa sáng rồi .
Mười giờ trưa.
"Thật nhàm chán a." Lộc Tiểu Nguyên ngồi ở bên bờ, hai cái chân nhỏ không an phận đá tới đá lui.
Đối với hành động của Lộc Tiểu Nguyên, Dao Dao tràn đầy đồng cảm.
Ở chỗ này, ngoại trừ tu luyện chính là tu luyện, không có chuyện gì khác để làm.
Xích Hồng nghe như thế liền cảm thấy hưng phấn trong lòng.
Nàng hiện tại ước gì lão đại hươu đi nhanh lên.
Nếu như vậy, nàng lại trở thành bá chủ phương viên ngàn dặm , muốn làm gì thì làm.
Lộc Tiểu Nguyên suy nghĩ một lát, nàng muốn rời khỏi linh tuyền, đi địa phương khác chơi đùa.
Đứng lên, xoay vòng một cái.
Sau đó, thất thải vân vụ biến mất không thấy gì nữa, trên thân cũng trở về quần áo như cũ.
Nàng đi đến bên cạnh tảng đá , đưa tay cầm Chu Diệp lên.
Nhìn kỹ một chút, phát hiện trên thân thể Chu Diệp toàn là nước.
"Ngâm quá lâu rồi." Lộc Tiểu Nguyên nói thầm một câu, sau đó cầm Chu Diệp dùng lực vung vẩy.
Chu Diệp bị vung đến mức có chút choáng đầu, trong lòng thầm mắng đồ hỗn đản.
Sau khi vẩy Chu Diệp khô, Lộc Tiểu Nguyên mới đem hắn bỏ vào bao nhỏ của mình, còn thuận tay vỗ vỗ bao nhỏ.
Dao Dao lúc này cũng đã mặc quần áo tử tế, đi tới bên cạnh Lộc Tiểu Nguyên.
"Nhóm chúng ta đi chỗ nào chơi a?" Dao Dao có chút chờ mong.
"Ta cũng không biết a." Lộc Tiểu Nguyên lắc đầu.
Nàng nếu có thể biết chỗ nào chơi vui, đã sớm không ở linh tuyền nữa rồi.
"Nhện nhỏ." Lộc Tiểu Nguyên quay đầu, nhìn về phía Xích Hồng đang âm thầm hưng phấn .
"Dạ có." Xích Hồng vẻ mặt tươi cười.
"Ngươi tu vi không thấp, ở chung quanh nơi này cũng hẳn là yêu thú cấp bậc bá chủ , ngươi nói một chút, có địa phương nào chơi vui." Lộc Tiểu Nguyên trên dưới dò xét Xích Hồng sau đó nói.
Tiếu dung của Xích Hồng lập tức biến mất, tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.
"Hươu tiền bối, tha thứ vãn bối nói thẳng, không chỉ là chỗ của vãn bối , toàn bộ Mộc giới, hình như cũng không có địa phương nào chơi vui." Xích Hồng thở dài.
Lộc Tiểu Nguyên nghe vậy, gật gật đầu.
Tại Mộc giới, quả thật có chút nhàm chán.
"Nếu như Hươu tiền bối muốn đi địa phương chơi vui, vãn bối đề nghị tới nhân gian." Xích Hồng ngẫm lại, sau đó nói.
"Nhân gian?" Dao Dao sững sờ.
Kia là cái gì địa phương?
"Nhân gian a. . ." Lộc Tiểu Nguyên sờ lấy cằm nhỏ.
Nghe được các nàng nói chuyện, Chu Diệp lập tức đến tinh thần.
Hắn rất hiếu kì, cái thế giới này nhân loại, là thế nào sinh hoạt.