Chương 35: Ngươi muốn làm thúc thúc của Lộc gia hay sao?
Trên bầu trời.
Một đạo thần quang bảy màu xẹt qua không trung.
Lúc đạo thần quang này đã biến mất , thanh âm xé gió mới chậm rãi truyền đến.
Thần quang bảy màu giống như một quả trứng gà, bao trùm hai người Lộc Tiểu Nguyên cùng Dao Dao.
Bản thân Lộc Tiểu Nguyên thì không có vấn đề gì, hết thảy chẳng qua là vì chiếu cố Dao Dao cùng tiểu thảo tinh.
"Lộc tỷ tỷ, ngươi đến cùng là cảnh giới gì a?" Dao Dao hỏi một vấn đề mà Chu Diệp cũng rất tò mò.
Hắn chỉ cảm thấy Lộc Tiểu Nguyên là một lão đại, nhưng căn bản không biết rõ nàng đến cùng đã đạt tới cảnh giới gì.
Cho tới giờ cảnh giới cường đại nhất mà hắn được biết, chính là Huyền Đan cảnh a.
Mà Dao Dao chính là Huyền Đan cảnh.
Thế nhưng bất luận nhìn kiểu gì, cũng không thấy lợi hại bao nhiêu.
"Hắc hắc, không nói cho ngươi." Gương mặt nhỏ của Lộc Tiểu Nguyên giương lên, có chút đắc ý.
"A? Vì sao không chịu nói cho ta?" Dao Dao có chút không hiểu.
Lộc Tiểu Nguyên cười hì hì một tiếng, sau đó nói: "Bởi vì ta sợ hù chết ngươi!"
"Bởi vì Lộc gia là bất tử bất diệt!"
"Oa, lợi hại như vậy?" Dao Dao phồng lớn cái miệng nhỏ, phi thường kinh ngạc.
Nàng thật sự tin.
Nhưng Chu Diệp vẫn duy trì thái độ hoài nghi.
Về phần Lộc Tiểu Nguyên đến cùng là cảnh giới gì, có lẽ chỉ người mặt to cùng chính bản thân Lộc Tiểu Nguyên biết rõ.
. . .
Rất nhanh, Lộc Tiểu Nguyên mang theo Dao Dao cùng Chu Diệp đi vào một tòa núi lớn .
Núi lớn nguy nga, độ cao khoảng chừng mấy ngàn trượng , phía trên mọc đại thụ chọc trời cùng cỏ dại.
Một ý niệm của Lộc Tiểu Nguyên rơi xuống ngọn núi, sau đó nói : "Tại đỉnh núi, đi thôi, nhóm chúng ta đi lên."
Nói xong, nàng liền dẫn Dao Dao bay lên núi.
Chỗ đỉnh núi.
Một con phi ưng toàn thân màu vàng chói đang nằm nghỉ ngơi.
Nhưng đột nhiên, nó cảm nhận được một đạo khí tức ôn hòa đang đến gần.
Con mẹ nó kẻ nào không muốn sống!
Thế mà dám xông vào trụ sở của Kim đại vương nó !
Chẳng lẽ không đặt uy danh của Kim đại vương nó vào mắt sao?
Kim Vũ Phi Ưng ngẩng đầu, đứng thẳng lên, xòe ra hai cánh dài cả trăm mét, lợi trảo bén nhọn lóe lên hàn quang, chộp nát nham thạch dưới đất.
Trên thân thể nó, từng cây lông vũ màu vàng nhìn như mềm mại nhưng phần rìa cực sắc bén, dính chặt vào nhau, giống như một cái áo giáp hoàng kim.
Ánh mắt lạnh lùng quét về phía không trung.
"Graoooooo!"
Thét dài một tiếng, chuẩn bị giáo dục kẻ dám xông vào.
"Xem ra con tiểu kim điểu ngươi không phải rất hoan nghênh Lộc gia đến a." Lộc Tiểu Nguyên xuất hiện ở giữa không trung, đứng trên đám mây, sắc mặt rất âm trầm.
"Dát?"
Kim Vũ Phi Ưng lập tức sững sờ.
Cẩn thận nhìn bộ dáng của Lộc Tiểu Nguyên, kết hợp với khí tức đối phương, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
"Nguyên lai là Hươu tiền bối giá lâm, vãn bối không từ xa tiếp đón, mong được thứ tội."
Nó sợ, không dám có chút bất kính nào.
Nó đến bây giờ vẫn nhớ vô cùng rõ ràng chuyện lần trước lúc ra ngoài đi ăn.
"Từ giờ trở đi, ngươi nhất định phải nghe theo lời nói của ta." Lộc Tiểu Nguyên chỉ vào Kim Vũ Phi Ưng, lạnh nhạt nói.
"Vâng." Kim Vũ Phi Ưng đàng hoàng gật đầu.
Từ đáy lòng, vốn không nghĩ tới việc phản kháng.
Phản kháng, không làm vậy được.
Quá nguy hiểm, không chừng sẽ chết toi.
Kim Vũ Phi Ưng quyết định, chỉ cần Lộc Tiểu Nguyên không bắt mình đi chịu chết, vậy sự tình gì cũng làm.
"Ngươi phụ trách đem nhóm chúng ta đến Lạc Nhật thâm uyên." Lộc Tiểu Nguyên rất tự nhiên nhảy lên người Kim Vũ Phi Ưng .
"Cái này không thành vấn đề." Kim Vũ Phi Ưng gật đầu.
Nó cảm thấy nhiệm vụ này cũng không khó.
Từ nơi này đến Lạc Nhật thâm uyên, nếu phi hành hết tốc lực, cũng chỉ mất năm ngày năm đêm a.
Đối với nó mà nói, không tính là gì, .
"Tốt, vậy thì đi thôi." Được Kim Vũ Phi Ưng đáp ứng, Lộc Tiểu Nguyên trực tiếp lôi kéo Dao Dao bay đến lưng của Kim Vũ Phi Ưng .
Dao Dao lúc này có cảm giác kinh hồn táng đảm.
Tu vi Xích Hồng nàng nhìn không thấu, nhưng mà vẫn có thể suy đoán một chút.
Không ngờ tên Kim Vũ Phi Ưng này càng khủng bố hơn, nếu không phải dùng con mắt có thể nhìn thấy Kim Vũ Phi Ưng tồn tại, có lẽ nàng căn bản không cảm nhận được gia hỏa này ở chỗ nào.
"Hai vị, ngồi xuống!"
Kim Vũ Phi Ưng nhắc nhở một tiếng, sau đó bỗng nhiên vỗ cánh, hướng về phía bầu trời bay lên.
Kim Vũ Phi Ưng không hổ là yêu thú có huyết mạch Thượng Cổ Dị Thú, phi hành vừa nhanh vừa chắc chắn.
Đồng thời, nó rất hiểu chuyện, phân ra một luồng tâm thần giúp Lộc Tiểu Nguyên cùng Dao Dao ngăn trở dòng khí lưu trên không trung.
Lộc Tiểu Nguyên cảm thấy, chuyến đi này, kiểu gì cũng phải thưởng cho đối phương một viên thất văn yêu đan mới được a, thái độ phục vụ thật không chê vào đâu được.
Thế nhưng mà, yêu thú vượt qua thất giai thiên kiếp vốn là tồn tại vạn ức không tìm được một.
(vạn ức:1000 tỷ)
Trong tay Lộc Tiểu Nguyên, thất văn yêu đan mặc dù nhiều, nhưng cũng chỉ có như vậy, dùng một viên là thiếu một viên.
Đột nhiên cảm thấy trái tim hơi đau nhức.
Nhưng nàng rất kiên trì ý nghĩ của mình.
Lộc gia nàng cũng không thể bắt người khác làm việc miễn phí cho mình, thù lao nhất định phải có.
Càng bay càng xa.
Dao Dao đột nhiên nói: "Tốc độ phi hành của Kim Vũ Phi Ưng tiền bối quả nhiên rất nhanh a."
"Lúc này mới ngắn ngủi một khắc(15p) đồng hồ, chỉ sợ cũng đã hai vạn dặm a?"
Kim Vũ Phi Ưng nghe thấy lời này, trong lòng âm thầm đắc ý.
Lộc Tiểu Nguyên gật đầu, "Nhờ có tiểu nhện tinh giới thiệu, không phải vậy thì ta còn phải mang ngươi cùng bay, như vậy thật mệt mỏi a."
"Ừm đúng vậy." Dao Dao rất tán thành gật đầu.
Kim Vũ Phi Ưng vừa bay, vừa trầm tư câu nói ‘"Nhờ có tiểu nhện tinh giới thiệu"’ là có ý gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, nó nhớ tới, hàng xóm của mình tựa hồ là một con nhện tinh.
Cái đệt mợ!
Hay lắm con nhện nhỏ kia, thế mà dám bẫy lão tử!
Chờ khi nào trở về, nếu không hảo hảo thu thập ngươi thì lão tử là cháu con rùa.
Kim Vũ Phi Ưng rất tức giận.
Nó hiện tại cho rằng nhện nhỏ đang chỉnh nó.
Thế nhưng song phương vốn dĩ không oán không cừu a.
Mẹ nó, thật là mất dạy.
Oán khí của Kim Vũ Phi Ưng rất lớn.
"Tiểu kim điểu, nếu ngươi bay mệt mỏi, thì tốc độ thả chậm một chút a, vừa lúc Lộc gia muốn ngắm phong cảnh." Lộc Tiểu Nguyên đưa tay vỗ vỗ lên lông vũ cứng rắn của Kim Vũ Phi Ưng.
"Được rồi."
Kim Vũ Phi Ưng lập tức minh bạch.
Tốc độ nó thả chậm lại.
Để cho Lộc Tiểu Nguyên cùng Dao Dao có thể nhìn rõ ràng cảnh đẹp phương xa.
"Mộc giới của chúng ta có cảnh sắc thật là đẹp." Dao Dao nhìn về phương xa, sau đó cười nói với Lộc Tiểu Nguyên.
Lộc Tiểu Nguyên cười cười, không nói gì.
Sống mười vạn năm, rất nhiều địa phương của Mộc giới nó đã đi qua, lần đầu tiên nhìn thấy thì còn cảm giác phi thường đẹp, nhưng nhìn lâu dần, cảm giác càng ngày càng chán.
"Tiểu cô nương, ngươi nghe Kim thúc ta nói một chút a, phong cảnh Mộc giới chúng ta tuy tốt, nhưng bàn về chơi đùa vui vẻ thì xa xa không sánh kịp những vực khác a." Kim Vũ vừa phi hành vừa cười nói.
"Ngươi nói cái gì?" Sắc mặt Lộc Tiểu Nguyên trầm xuống, rất là bất mãn.
"A?"
Kim Vũ Phi Ưng sững sờ, không minh bạch mình đã đắc tội bà cô tổ này chỗ nào.
"Lộc gia ta năm nay đã mười vạn tuổi, thỏ nhỏ là muội muội ta, ngươi mới được năm vạn năm đã tự xưng thúc thúc, ngươi muốn làm thúc thúc của Lộc gia hay sao?" Lộc Tiểu Nguyên trầm giọng hỏi.
Kim Vũ Phi Ưng toàn thân run lên, cảm giác xấu hổ vô cùng.
Nó miễn cưỡng cười cười, sau đó lên tiếng giải thích: "Lộc gia, ta vốn không biết chuyện này, nếu ta biết rõ, cho ta một trăm cái lá gan cũng không dám đòi làm thúc thúc của Lộc gia a."
"Hừ." Lộc Tiểu Nguyên hừ nhẹ một tiếng.
Trong lòng tính toán, con mẹ nó rốt cục đã kiếm được cớ biến thất văn yêu đan thành lục văn yêu đan rồi.
Thật đúng là không dễ dàng a.
Dao Dao che miệng cười trộm.
"Thôi đi Lộc tỷ tỷ, chúng ta tự mình xưng hô cho mình là được rồi."
"Không không, kiểu gì mà chẳng phải giải thích với người khác, nếu không giải thích là sẽ bị hiểu lầm, bỏ đi." Kim Vũ Phi Ưng lắc đầu.
Nó cũng không muốn gây phiền toái.
"Vậy được rồi." Dao Dao nhún nhún vai, cũng không nói gì nữa.
Lộc Tiểu Nguyên nhìn bầu trời một chút, lại nói với Dao Dao: "Ta bây giờ nghỉ ngơi , chờ ban đêm tới, thì tìm một địa phương ăn uống, sau đó ngủ một giấc , chờ sáng ngày thứ hai lại lên đường ."
"Ừm cũng được." Dao Dao gật đầu đồng ý.
Sau đó, Lộc Tiểu Nguyên tựa vào bờ vai Dao Dao, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.