Một lát sau, khi đã ăn xong khối thịt hắc mãng, liền đưa tay lên môi lau một vòng, dầu mỡ liền biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
"Đi ngủ thôi!" Lộc Tiểu Nguyên đi đến dưới một gốc cây đại thụ.
Nàng tìm chỗ nằm xuống, trực tiếp nhắm mắt lại.
"Hắc hắc, hương vị thật không tệ." Dao Dao cũng đã ăn xong.
Nhìn số thịt hắc mãng còn lại, có chút trông mà thèm, thế nhưng bụng nhỏ đã chứa không nổi, có lòng mà không có lực.
Kim Vũ Phi Ưng thấy vậy, nhấc số thịt hắc mãng còn lại ném lên không trung .
Sau đó, hắn hé miệng bỗng nhiên hút một cái.
Chu Diệp nhìn thấy, hắc mãng liên tục thu nhỏ lại , cuối cùng trở nên nhỏ như con giun, rơi vào trong miệng Kim Vũ Phi Ưng .
Cái này có chút lợi hại.
Con đại hắc mãng lớn như thế, mà áp súc trở thành con giun.
Chu Diệp đang nghĩ, Kim Vũ Phi Ưng bình thường kiếm ăn , chỉ sợ cũng không cần nướng chín, đều là trực tiếp nuốt.
Dù sao đã áp súc thành nhỏ như vậy, còn cần quái gì nấu nướng , trực tiếp há miệng nuốt vào, quá thuận tiện gọn gàng.
Dao Dao chạy đến bên cạnh Lộc Tiểu Nguyên , nằm xuống sát bên nàng.
Kim Vũ Phi Ưng rất hiểu chuyện.
Hắn rất tự giác gác đêm.
Thời gian nhoáng một cái, đã đến đêm khuya.
Lộc Tiểu Nguyên cùng Dao Dao nằm ngáy o o.
Kim Vũ Phi Ưng nhắm mắt lại đứng cách đó không xa, suy nghĩ của hắn đã bao trùm mảnh đất này , giám thị từng cọng cỏ bên trong phương viên vài dặm gần đây.
So sánh với Lộc Tiểu Nguyên cùng Dao Dao, Chu Diệp rất chăm chỉ.
Hắn không giờ khắc nào không tu luyện.
Điểm tích lũy vạn năng mặc dù tăng trưởng cực kì chậm chạp, nhưng Chu Diệp cũng không định từ bỏ như vậy.
Chỉ cần điểm tích lũy vẫn tăng trưởng là được.
. . .
Hôm sau, sáng sớm.
Lộc Tiểu Nguyên tỉnh lại.
Nàng dụi mắt rồi nhìn chung quanh.
Mặt đất khô ráo, thực vật chung quanh cũng không có vết tích của sương sớm, chỉ là gió nhẹ thổi qua khiến người ta cảm thấy có chút lạnh.
Quay sang bên cạnh mình, xem xét.
Dao Dao đang ôm cánh tay mình, ngủ say sưa.
"Thỏ nhỏ." Lộc Tiểu Nguyên đưa tay đẩy đẩy nàng.
"A?" Dao Dao chậm rãi thức tỉnh.
"Làm sao rồi?" Nàng có chút mơ hồ hỏi.
"Chuẩn bị lên đường thôi."
"Nha. . ."
Hai người đứng dậy, sau đó nhìn thấy Kim Vũ Phi Ưng đã đứng gác cả đêm như một pho tượng.
"Hiện tại lên đường sao?" Kim Vũ Phi Ưng đột nhiên mở mắt, hướng về phía Lộc Tiểu Nguyên hỏi.
"Đúng a, tỉnh ngủ rồi." Lộc Tiểu Nguyên gật gật đầu.
"Được."
Kim quang từ trên thân Kim Vũ Phi Ưng bắn ra.
Sau đó, hóa làm một con phi ưng khổng lồ.
Trong nháy mắt hắn biến trở về chân thân, làm cho người ta có cảm giác chấn động.
Thật sự là thân thể hắn quá mức to lớn.
"Đi." Lộc Tiểu Nguyên lôi kéo bàn tay Dao Dao , bay đến trên lưng Kim Vũ Phi Ưng .
"Hai vị, đứng vững."
Kim Vũ Phi Ưng nói một câu, sau đó thét dài một tiếng, triển khai hai cánh, bay về phía trời xanh.
Sau khi bay lên bầu trời, Kim Vũ Phi Ưng hóa làm một vệt kim quang, lao thẳng tới phương xa.
Có kim quang hộ thể, nên cuồng phong mãnh liệt không ảnh hưởng gì nhiều.
Chu Diệp tỉnh lại, nhìn quanh một chút, sau đó tiếp tục tu luyện.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần còn ở bên cạnh Lộc Tiểu Nguyên, vậy trên cơ bản không cần lo lắng cái gì, chỉ cần an tâm tu luyện là được.
Gặp được chuyện gì, Lộc Tiểu Nguyên có thể xử lý hết.
Tốc độ kim quang rất nhanh, chớp mắt đã ngoài ngàn dặm .
Trên mặt đất, có rất nhiều yêu thú ngửa mặt nhìn lên bầu trời, nhìn thấy kim quang lóe lên một cái rồi biến mất, điên cuồng gầm thét.
Bọn chúng cho rằng, một vệt kim quang bay qua bầu trời lãnh địa của bọn nó, là đang có ý đồ gây hấn.
Kim Vũ Phi Ưng không thèm đếm xỉa tới những yêu thú kia.
Chỉ cần lộ ra một tia khí tức, đã làm cho những yêu thú này cụp đuôi xuống run lẩy bẩy, không dám làm càn nữa.
. . .
Liên tục bay đi, Kim Vũ Phi Ưng cảm giác có thần thức rơi xuống trên người mình, đang dò xét chính mình.
Cái loại cảm giác này, làm nó rất không thoải mái, phảng phất như hết thảy bí mật của mình cũng bại lộ trong mắt người khác.
"Lén lén lút lút!"
Kim Vũ Phi Ưng hừ lạnh một tiếng.
Tia thần thức kia đúng là làm càn , ở trên người Kim Vũ Phi Ưng chạy tới chạy lui.
Kim Vũ Phi Ưng vô cùng biệt khuất.
Chủ nhân của tia thần thức này, cảnh giới tu vi cao hơn nó, nên có thể không kiêng kị gì khiêu khích như vậy, còn nó không có biện pháp nào.
Thế nhưng, sau khi tia thần thức nhìn thấy Lộc Tiểu Nguyên , lập tức sững sờ.
Con mẹ nó, xảy ra chuyện lớn rồi.
Chủ nhân của thần thức tranh thủ thời gian thu hồi nó lại, vì sợ Lộc Tiểu Nguyên cứng rắn chặt đứt.
Cảm nhận được thần thức biến mất, Kim Vũ Phi Ưng cười trộm trong lòng.
Bản thân nó rất rõ ràng, tia thần thức kia khẳng định bởi vì Lộc Tiểu Nguyên mới rút đi.
Theo nó biết, đại đa số yêu thú cấp cao của Mộc giới đều từng bị Lộc Tiểu Nguyên đánh cho một trận.
Cho nên, con mẹ nó thằng nào không muốn sống mà dám cản đường của hươu lão đại?
Một chỗ trong đầm nước.
Một con giao long toàn thân đầy vảy rồng màu xanh đang run lẩy bẩy.
"Mẹ nó, vận khí thực quá xấu! Buổi sáng muốn kiếm bữa ăn cũng có thể gặp Lộc Tiểu Nguyên!"
"Phi!"
Giao Long nhổ nước miếng, trong lòng vẫn còn sợ hãi hướng về phía trên bầu trời nhìn một chút, cảm giác không có nguy hiểm mới cẩn thận nghiêm túc ra khỏi thủy đầm.
Đối với nó mà nói, vừa rồi không thể nghi ngờ là một trận sinh tử đại chiến.
Một khi Lộc Tiểu Nguyên tức giận động thủ, bám theo luồng thần thức tìm được nó, vậy nó không tránh khỏi việc bị đánh cho gần chết.
Hơn nữa, bảy tám phần mười là nó sẽ trở thành thịt rồng nướng cho Lộc Tiểu Nguyên nếm thử.
Thật sự là quá nguy hiểm.
Xem ra sau này phải khiêm tốn làm việc mới được, nếu không gặp lại loại lão đại như vậy, khẳng định sẽ xảy ra chuyện.
. . .
Một buổi sáng qua đi.
Kim Vũ Phi Ưng đã vượt qua cự ly trăm vạn dặm.
Trong lúc đó cũng gặp gỡ không ít yêu thú cường đại.
Những yêu thú này vừa mới bắt đầu còn cực kì làm càn , từng luồng thần thức thả trên người Kim Vũ Phi Ưng, tựa hồ muốn hù dọa Kim Vũ Phi Ưng một chút, để nó lấy chút đồ vật ra hiếu kính bọn chúng.
Kết quả là, lập tức liền nhìn thấy Lộc Tiểu Nguyên.
Sau đó, những gia hỏa này chẳng khác gì chuột thấy mèo, cụp cái đuôi run lẩy bẩy.
Cái này khiến Lộc Tiểu Nguyên rất thất vọng.
Lúc đầu còn tưởng dọc con đường này sẽ rất có ý tứ.
Nhưng nào nghĩ đến, bản thân mình đã sớm uy danh lan xa, không có yêu thú cao giai nào dám ở trước mặt mình làm càn.
Lộc Tiểu Nguyên cảm giác rất nhàm chán.
Nhưng mà cũng không thể vô duyên vô cớ tìm tới tận cửa đánh người ta , như thế không tốt lắm.
Làm gì cũng phải tìm được cái cớ.
Nếu không thanh danh Lộc gia nàng coi như hỏng a.
Nếu bị yêu thú khác biết được suy nghĩ lúc này của nàng, khẳng định sẽ âm thầm nhổ bãi nước miếng.
Con mẹ nó, thanh danh ngươi thối như vậy chẳng lẽ ngươi không hề hay biết chút nào!
Mấy ngày sau đó, Lộc Tiểu Nguyên cũng phải vượt qua trong sự nhàm chán .
Rốt cục đi qua thêm một vạn dặm đường, Kim Vũ Phi Ưng mang theo Lộc Tiểu Nguyên cùng Dao Dao vào trong Lạc Nhật thâm uyên.
"Oanh!"
Kim Vũ Phi Ưng đáp xuống bên vách núi, hướng về phía Lộc Tiểu Nguyên đang buồn ngủ mà nói: "Lộc gia, nhóm chúng ta đã đến Lạc Nhật thâm uyên rồi."
"A, tốt." Lộc Tiểu Nguyên lập tức lên tinh thần.
Lộc Tiểu Nguyên mang theo Dao Dao nhảy xuống vách núi, nhìn về phía xa.
Từ bên vách núi trở đi, cả chân trời, đều là mây đen mênh mông vô bờ cuồn cuộn không dứt.
Bên dưới mây đen, chính là vực sâu.
Cụ thể sâu bao nhiêu, không có ai biết rõ, bởi vì tất cả người đi xuống đều vẫn lạc.
Cho dù là Lộc Tiểu Nguyên, đối với vực sâu phía dưới cũng cảm thấy hơi sợ hãi.