Bốn phía, từng sợi linh khí giống như sương mù màu trắng xuất hiện.
Những linh khí này, đều không ngoại lệ, tất cả đều bị Chu Diệp hút vào trong cơ thể hắn.
Vào trong cơ thể, Chu Diệp phát hiện.
Hắn căn bản không cần luyện hóa.
Hack giải quyết tất cả giúp hắn.
Không tăng điểm tích lũy vạn năng, mà bổ sung đầy đan điền đầu tiên.
Chu Diệp nghĩ một lát, đã hiểu.
Khi đan điền của hắn đầy, năng lượng hấp thu mới có thể chuyển hóa thành điểm tích lũy vạn năng.
Khi không đầy, sẽ chuyển hóa thành huyền khí tinh khiết, bổ sung cho đan điền.
"Đúng là có tính người." Chu Diệp âm thầm gật đầu.
Hack này thật thân mật, khiến người ta yêu chết đi sống lại.
...
Giữa trưa, ánh nắng chói chang.
Chu Diệp kết thúc tu luyện, đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào bảng số liệu.
Bây giờ, hắn nảy ra một số ý, tay hơi ngứa.
Huyết mạch: Linh thảo (Linh cấp hạ phẩm).
Năng lực huyết mạch: Khôi phục nhanh chóng.
Cảnh giới tu vi: Luyện Khí trung kỳ
Cảnh giới thân thể: Tôi Thể đại viên mãn.
Tâm pháp: Tiểu Thanh Hư Kinh (tiểu thành).
Huyền kỹ: Không.
Điểm tích lũy vạn năng: 240.
Số lần rút thưởng: Không (+).
Loại rút thưởng này, hắn hiểu rất rõ.
Kiếp trước là một người trẻ tuổi, thường xuyên chơi game, trong mười trò chơi thì có chín trò chơi có cơ chế rút thưởng.
Chu Diệp bị lừa khá nhiều tiền.
Tất cả đều vì trong lòng có hai chữ lỡ như kia.
Giờ phút này cũng không ngoại lệ.
Chu Diệp nghĩ đến, lỡ như có thể rút ra vật gì hữu dụng với hắn thì sao.
Nghĩ vậy, lập tức dừng lại không dược.
"U!"
Hươu trắng lắc lư đi từ trong sân ra.
Thấy được nó, Chu Diệp bỏ đi ý nghĩ rút thưởng.
"Con hươu trắng này và người mặt to đều là ông trùm, muốn rút thưởng cũng phải tránh đi bọn họ." Chu Diệp nghĩ thầm.
Như vậy, tạm thời chỉ có thể có nhịn.
Hươu trắng nhìn Chu Diệp một chút, không để ý đến hắn.
Bây giờ, tâm tình của nó không tốt, chuyện vừa xảy ra không phải là chuyện vui vẻ gì.
Nó bị người mặt to giảng giải đến giữa trưa.
Hươu trắng đi đến vách núi, nhìn chân trời xa, trong ánh mắt linh động hiện lên vẻ suy tư.
Chưa được một lát, hươu trắng xoay người, đi đến dưới cây già.
Đi thẳng đến bên người Chu Diệp.
Nó cứ nhìn chằm chằm Chu Diệp như vậy.
Chu Diệp bị nó nhìn chằm chằm cả người cảm thấy không được tự nhiên.
Tiếc là Chu Diệp không thể nói chuyện, nếu không hắn sẽ mở miệng hỏi một chút.
Mẹ kiếp, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Tu vi của hươu trắng nhất định rất cao, Chu Diệp đoán nhất định nó có thể nói chuyện.
Không biết là nó khinh thường không muốn nói chuyện với hắn, hay có nói nhưng hắn không nghe thấy.
Tu vi quá thấp, biết chuyện quá ít, rất khó tìm hiểu.
Không để ý đến hươu trắng, Chu Diệp tu luyện nghiêm túc.
Tốc độ tuy chậm, nhưng dù sao cũng tốt hơn thời gian sống uổng một chút.
Hươu trắng đứng ở bên cạnh nhìn.
Ánh nắng ngày xuân thật ấm áp, hươu trắng nhắm mặt lại dưới cây già, hô hấp chậm lại.
Chưa được bao lâu, nó đã ngủ sau.
Trong khi hô hấp, hàng loạt thiên địa linh khí bị hút vào trong miệng mũi nó.
Chu Diệp cảm nhận đượng lực hút kia, nếu không phải rễ đã đâm xuống đất, có lẽ hắn sẽ bị hươu trắng hút vào trong miệng.
Nhìn cỏ dại xung quanh khẽ đung đưa theo gió một chút, Chu Diệp âm thầm tức giận.
Con hươu trắng này, nhất định là cố ý muốn chơi hắn.
Nếu không vì sao chỉ có hắn mới cảm nhận được lực hút mạnh mẽ này.
Điều khiến Chu Diệp đau đầu không phải là việc này.
Chu Diệp phát hiện hắn không thể hấp thu được thiên địa linh khí.
Tất cả thiên địa linh khí đã bị hươu trắng hút đi, không cho hắn chút cơ hội nào.
Quả thật quá đáng.
Chu Diệp phát động huyền khí trong đàn điền, bao phủ toàn thân, sau đó rút rễ ở trong đất ra.
Dưới áp lực như vũ bão kia, chật vật tiến về phía trước từng bước một.
Hô hấp của hươu trắng quá kinh khủng.
Muốn tu luyện, nhất định phải rời xa hươu trắng.
Huyền khí trong đan điền giảm đi rất nhanh, Chu Diệp rất bất đắc dĩ.
Lại đi hai bước, áp lực giảm xuống rất nhiều, tốc độ di chuyển của Chu Diệp cũng nhanh hơn một chút.
Tiêu hao gần nửa huyền khí, rốt cuộc Chu Diệp cũng ra khỏi phạm vi hô hấp của hươu trắng, lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Quay đầu nhìn hươu trắng đang ngủ say một chút, Chu Diệp đào một cái hố, sau đó chôn rễ vào.
Bắt đầu tu luyện.
Trong sân.
Người mặt to nhìn thấy cảnh này, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười.
"Cỏ dại này, linh trí không thấp, hơi thú vị, chỉ mấy ngày ngắn ngủ có thể từ một gốc cỏ dại lột xác thành một gốc linh thảo... Có lẽ, sau này còn có thể tăng lên?"
Người mặt to rất tò mò, cuối cùng Chu Diệp có thể đi đến bước nào.
Đối với hươu trắng, người mặt to cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Nó giống như một đứa trẻ hư, có vẻ quản giáo không được.
...
Buổi chiều, ánh nắng vẫn chói chang như cũ.
Hươu trắng tỉnh lại, lắc nhẹ cái đầu một chút.
Nhìn Chu Diệp đang tu luyện ở xa một chút, nó hơi xấu hổ.
Hươu trắng bước nhẹ đến gần Chu Diệp, hít một hơi thật sau.
Thơm thật đấy.
Chu Diệp bị bừng tỉnh, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của hươu trắng, lập tức ngây người.
Nó đang làm gì?
Hươu trắng cúi đầu, lại hít một hơi thật sâu, sau đó quay người bước đi vui vẻ.
"Mẹ kiếp, bị thiểu năng rồi."
Nhìn thoáng qua hươu trắng bước đi vui vẻ, Chu Diệp lắc đầu, tiếp tục tu luyện.
Bây giờ, hắn là cỏ dại lòng mang chí lớn, hắn muốn hóa hình.
Một khi hóa hình, đến lúc đó muốn làm gì thì làm.
Trong sân.
Hươu trắng lén lút đến gần nơi trồng linh dược kia.
Nó mỗi khi bước một bước, đều quay đầu nhìn về phía bóng lưng màu xanh kia, sợ bị đối phương phát hiện.
Người mặt to ngồi ở trong đình, tay trái cầm một quyển sách cổ đã ố vàng đọc.
Tay phải khóa lên bàn đá, ngón tay dài đang gõ trên bàn rất có tiết tấu.
Cảm nhận được hành động của hươu trắng ở sau lưng cách đó không xa, người mặt to đột nhiên quay người.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hươu trắng nhếch miệng, lộ ra nụ cười xấu hổ.
"Linh dược của bản tọa sắp bị người ăn hết rồi." Người mặt to trợn mắt nhìn hươu trắng một chút.
Sau đó, người mặt to chỉ một ngón tay, huyền khí màu xanh vờn quanh đầu ngón tay của ông ta, giây phút này toàn bộ đất trời đều chấn động.
Trên bầu trời, thiên địa linh khí bàng bạc hội tụ, hình thành một cái phễu.
Linh khí chảy ngược xuống, tẩm bổ đất đai.
Đất đai bình thường, nháy mắt đã biến thành một khối linh điền.
Người mặt to vung tay lên, từng hạt giống xuất hiện ở trên không linh điền.
"Rơi!"
Ra lệnh một tiếng, hàng triệu hạt giống nhao nhao rơi xuống linh điền.
Người mặt to lại vung tay lên.
Khi tay của ông ta hạ xuống, trong linh điền đã xuất hiện vô số chồi non.
Những chồi non này đang cao lên từ từ, chỉ mới nửa ngày đã cao nửa thước.
Hươu trắng ở bên cạnh linh điền, nhìn đám chồi non trưởng thành khỏe mạnh, hưng phấn nhảy tới nhảy lui.
Đột nhiên, hươu trắng nhớ đến Chu Diệp đang tu luyện ở bên vách núi.
Nó chạy nhanh ra sân nhỏ, chạy vội về phía Chu Diệp.
Nghe thấy động tĩnh, Chu Diệp kết thúc tu luyện.
Chưa kịp phản ứng đã bị hươu trắng cặp chạy về phía sân nhỏ.
Người mặt to nhìn thấy hành động của hươu trắng cũng hơi ngây người, sau đó lập tức hiểu ra.
"Linh khí ở trong linh điền quá đậm, nó có thể không chịu nổi, nhiều nhất chỉ ở trong đó nửa tiếng." Người mặt to nhắc khẽ.
Chu Diệp đang mờ mịt nghe thấy thế, trong lòng không cho là đúng.
Hắn tin tưởng, trước mặt hack, linh khí có nồng nặc đến đâu cũng chỉ là đàn em.
Chỉ có điều, hắn không hiểu hươu trắng mang hắn đến chỗ này là muốn làm gì.
"U!"
Hươu trắng nhìn người mặt to kêu một tiếng, sau đó giơ móng lên, đào một cái hố ở trong linh điền, sau đó bỏ Chu Diệp vào.
Nó dùng móng đào đất, vùi Chu Diệp lại.
Động tác rất thô bạo.
Chu Diệp rất thích.
Hắn cảm nhận được thiên địa linh khi vô cùng đậm đặc ở trong đất đai, trong lòng rất mừng.
Dựa theo suy đoán của hắn, tu luyện ở trong linh điền này sẽ làm ít được nhiều.
Lúc này, hai lá của Chu Diệp đụng vào nhau, lung lay với người mặt to.
Nhìn xem giống như đang chắp tay thi lễ với người mặt to.
Trên khuôn mặt của người mặt to hiện lên nụ cười yếu ớt, khẽ vuốt cằm.
Chu Diệp quay đầu, thấy được trong ánh mắt hươu trắng hiện lên vẻ mong đợi.
Bất đắc dĩ.
Lại thi lễ với nó một cái.
"U!"
Hươu trắng nhảy cà tưng.
Nó rất hài lòng, nâng móng lên chạm Chu Diệp một chút.