Sau khi ăn trưa và nghỉ ngơi, anh đi giúp mẹ cắt cỏ, cũng có thể lấy được không ít công điểm, chiều muộn thì về nhà ăn cơm, tắm rửa, chơi cô, sau đó tiếp tục ngủ đến nửa đêm thì ra ngoài làm việc.
Gần như mỗi ngày đều như thế.
Lâm Tư Tư vừa thêu con uyên ương, tay thì bắt đầu sờ lên bụng mình, bụng cô có phải có động tĩnh gì rồi không? Theo như ngày của nguyên chủ, mấy ngày nay phải tới rồi chứ, sao bây giờ vẫn chưa thấy?
Cô cũng không hiểu y thuật, cho nên vẫn chưa chắc chắn, nhưng Lâm Tư Tư cảm thấy xác suất này khá lớn.
Bởi vì mấy ngày nay chồng cô yêu cô rất là nhiều lần, cô lại có nước suối điều hòa cơ thể, hơn nữa mỗi ngày đều ăn uống rất tốt, nếu như mang thai, cũng không phải là không thể.
Nhưng cho dù nghĩ như thế, Lâm Tư Tư cũng không định nói ngay cho Châu Tùng Bách biết, lúc Châu Tùng Bách muốn làm, cô sẽ nói cơ thể mình không được khỏe.
Châu Tùng Bách nghĩ rằng cô đến kỳ gì đó, nên anh không động cô, nhưng trong lòng có chút thất vọng.
Mẹ anh có hỏi riêng anh, hỏi tháng này vợ anh đã đến kỳ gì đó hay chưa? Vốn dĩ anh không hiểu, chỉ nghe mẹ nói nếu vẫn chưa đến thì chính là có rồi, nếu đến, thì tức là chưa có.
Bây giờ kỳ của cô đến rồi, chẳng phải là vẫn chưa có hay sao?
“Vợ à, hôm nào chúng ta đến bệnh viện xem thử đi?” Châu Tùng Bách vừa nói vừa ôm cô, dù sao anh cũng hai mươi ba rồi, tuổi không còn nhỏ nữa, nên có con rồi.
“Được.” Lâm Tư Tư cũng cảm thấy mấy ngày nữa mà còn chưa đến thì phải đến bệnh viện xem thử.
Châu Tùng Bách không nói gì, biết cô không khỏe, anh chỉ ôm cô ngủ.
Lâm Tư Tư cũng ôm vòng eo săn chắc của anh mà ngủ.
Dù lần này anh phải bận rộn ra ngoài làm đêm, nhưng Châu Tùng Bách lại chẳng ốm đi chút nào, không chỉ không ốm, mà người còn săn chắc hơn trước nữa.
Cũng là do Lâm Tư Tư nuôi tốt.
Lần trước cô đến huyện thành một chuyến, cũng sắm sửa không ít đồ về.
Chuẩn bị mấy thứ cần thiết như bột mì gì đó, quan trọng nhất là còn có gạo từ nơi khác chuyển tới, đặc biệt thơm.
Cơm trắng với khoai lang cùng với thịt heo kho tộ, mùi vị khiến miệng Châu Tùng Bách đầy dầu, căn bản mỗi bữa ăn đều không làm anh thất vọng, thay đổi các món ăn ngon khác nhau cho anh, còn có nước suối tẩm bổ bồi dưỡng, không săn chắc khỏe mạnh làm sao được?
Chớp mắt đã bước vào tháng năm.
Hai ngày nay trời mưa tầm tã, Châu Tùng Bách có chút nóng lòng muốn nổi giận.
“Trời mưa cũng không sao, áo mưa rất tiện dụng.” Lâm Tư Tư nói.
Cô mới mua cái áo mưa về.
Ngày hôm trước, cô cùng những người khác đến huyện thành một chuyến, bán hai bộ áo gối thu nhập được bảy mươi đồng, trừ tiền vốn thì cũng còn lời được năm mươi đồng.
Cái này là tiền cô kiếm được trong nửa tháng, nếu làm cả một tháng thì trong một tháng cô có thể kiếm được một trăm đồng.
Nhưng mà Lâm Tư Tư không có ý định để mình phải mệt mỏi như vậy, năm mươi đồng một tháng cũng đủ để gia đình đủ ăn đủ uống thậm chí là còn dư hơn phân nửa.
Bởi vì bà chủ kia cũng đã nhận mua áo gối uyên ương mà cô thêu, tiền lương một tháng cũng chỉ có mười sáu đồng thôi, nhưng đây cũng coi là tốt rồi, còn có nhiều người làm được có mười ba mười bốn đồng mà người ta đã rất vui vẻ rồi.
Tiền sinh hoạt phí trong một tháng của gia đình là hai mươi đồng, vậy là mỗi ngày có thể đủ tiền ăn chút thịt rồi, còn dư lại ba mươi đồng thì đều để dành.
Việc này Châu Tùng Bách không biết, bây giờ mỗi ngày anh đều rất bận rộn, những việc này vợ anh có thể tự mình giải quyết, lúc mới bắt đầu anh ngoại trừ đi giúp vợ bán khăn tay ra thì sau này toàn là cô tự mình làm.
"Thời tiết này heo nhỏ rất dễ sinh bệnh, hôm qua anh cảm thấy có con heo kia không ổn lắm, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sợ là không chịu nổi, đến lúc đó nếu như liên lụy đến những con heo khác thì phải làm sao đây?" Châu Tùng Bách nói.
Bây giờ vợ đã biết chuyện làm ăn của anh rồi, mấy ngày trước anh đã thẳng thắn với vợ mình, bởi vì thời gian này anh cảm thấy vợ mình là người đáng tin cậy, vì vậy nhịn không được đã chia sẻ bí mật này với cô, bây giờ cũng chẳng có gì khó nói nữa rồi.
"Heo nhỏ sinh bệnh quả thật là một phiền toái không nhỏ." Lâm Tư Tư gật đầu nói.
Châu Tùng Bách đang muốn mặc áo mưa đi ra ngoài, Lâm Tư Tư nói: "Bây giờ đã muộn mà anh định đi đâu thế?" Bây giờ đã hơn bảy giờ thôi.
"Anh phải đi xem sao, không đi xem thử thì anh sẽ lo lắng." Châu Tùng Bách nói.
Lâm Tư Tư đương nhiên là biết người đàn ông của mình để ý tới đàn heo nhỏ tới chừng nào, bèn cầm một cái hồ lô đi vào phòng bếp giả vờ múc nước rồi đưa cho anh một hồ lô có chứa nước Linh Tuyền, nói: "Đây là nước mà em đã cầu xin đại tiên phù hộ, anh cầm đi rồi cho heo uống, nhất định heo sẽ khỏe lại thôi."