Nhưng mà nhìn thấy anh ấy nguyện ý giúp làm vài việc của người phụ nữ trong gia đình, trong lòng Lâm Tư Tư cũng thấy vui vẻ.
Điều này thể hiện rằng người đàn ông này yêu thương cô, cô sao có thể không vui được đây?
Đây chỉ là chút việc nhà mà thôi, cũng không phải chuyện lớn gì, Châu Tùng Bách một lát sau là hoàn thành, vừa quay đầu lại thì thấy vợ đang nhìn anh một cách nhu tình mật ý, Châu Tùng Bách nhíu mày nói: "Sao thế, chưa thấy chồng em thế này bao giờ à."
Lâm Tư Tư không muốn nói tới chuyện này nữa, bèn chuyển sang chuyện khác: "Anh đi hỏi mẹ xem bao giờ thì mẹ qua đây ở, anh không ở nhà, dù sao trong nhà có mẹ và em thì cũng tốt hơn."
"Cũng được." Châu Tùng Bách lập tức nói.
Sau đó anh bèn đi tới nhà anh cả để nói chuyện này, đương nhiên là phải nói rồi, dù sao mẹ anh ở bên đó đã nhiều năm như vậy, cũng không thể để mẹ qua đây mà anh lại chẳng nói câu nào, nếu thế thì người ta sẽ suy đoán thế nào chứ?
"Một cân đường đỏ này anh hãy cầm sang cho chị dâu, mấy năm nay chị ấy cũng cực khổ chăm sóc mẹ rồi." Lâm Tư Tư cầm một bao đường đỏ ra, nói.
Đây là do lần trước cô mua về, mua hai cân.
Bởi vì cô thường xuyên đun trà với đường đỏ và gừng để uống, nửa cân trước đây đã dùng hết rồi, đây đều là đường mới mua về.
"Giữ lại để nhà mình ăn là được rồi, đâu cần phải mang qua bên kia chứ, cầm qua đó rồi chị ấy cũng chẳng cảm kích em đâu." Châu Tùng Bách nói.
"Không cần chị ấy cảm kích, túi đường đỏ này chính là thành ý để chúng ta đón mẹ từ nhà anh cả qua đây, hơn nữa cũng chỉ là một cuộc mua bán, chỉ một lần này thôi." Lâm Tư Tư nói.
Nghe vợ mình nói như vậy, lúc này Châu Tùng Bách mới cầm túi đường đỏ đi tới nhà anh cả.
Bên này
Bà cụ Châu đã đi hỏi người mù rồi, người mù bảo hôm nay chính là một ngày lành, hơn nữa nếu như hôm nay không chuyển, vậy thì phải đợi đến tháng sau, bà cụ Châu vừa nghe tháng sau thì đâu còn nhịn được, lập tức về nhà tuyệt tình mà nói với con trai và con dâu cả đã nuôi bà bao nhiêu năm, nói bà muốn chuyển sang nhà thằng sáu ở.
Châu Trần Thị vừa nghe thì lập tức vui vẻ, bà cụ thật sự muốn đi à?
Nhưng anh cả Châu vừa nghe xong thì lại sửng sốt, vội vã nói: "Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại muốn chuyển đi vậy? Có phải mẹ nghe người nào nói gì rồi không? Mẹ nói thử xem là kẻ nào nói lung tung, con sẽ đi xử lý kẻ đó!"
Nói xong thì tức giận trừng mắt nhìn hai người con trai và một người con gái của mình.
Anh ta có hai đứa con trai là Châu Kiến Quốc và Châu Kiến Vĩ, còn có một đứa con gái là Châu Tuyết Lê, thực ra trước Châu Kiến Quốc vẫn còn có một đứa con trai nhưng mà không sống nổi.
"Cha, chúng con có nói gì đâu." Hai vợ chồng Châu Kiến Quốc và Tôn Hiểu Tuệ lập tức nói.
"Có phải là em và Châu Tuyết Lê nói điều gì khó nghe đã bị bà nghe thấy phải không!" Châu Kiến Vĩ lại nổi cáu với vợ mình trước tiên.
Vương Phương cảm thấy mình oan ức chết đi được: "Em nào có, anh không được đổ oan cho em!"
Trước đây cô ta đã không ít lần nói về việc bà thiên vị chú sáu Châu Bách Tùng với em gái chồng Châu Tuyết Lê, nhưng mà chuyện này quả thật cô ta không làm!
"Vậy thì chính là em!" Châu Kiến Vĩ trừng mắt nhìn Châu Tuyết Lê.
Châu Tuyết Lê cười nhạt: "Châu Kiến Vĩ, anh không thể cắn lung tung được, em nói với bà chuyện gì chứ, bà là vì thấy nhà chúng ta suốt ngày phải ăn rau rừng, không muốn ở nhà chúng ta nữa rồi!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Châu Trần Thị lập tức tái mét.
Chị ta cũng biết dạo này đồ ăn trong nhà không ra làm sao, thế nhưng trong nhà ai cũng ăn như thế cả, nếu như nói chị ta ép mẹ chồng phải đi, vậy sau này làm sao chị ta có thể sống ở trong thôn này được nữa?
"Cháu bớt nói vài câu đi!" Châu Tùng Bách từ bên ngoài bước vào, trực tiếp nói.
"Ôi, chú sáu tới à, qua đây đón bà đấy à." Châu Tuyết Lê hừ lạnh nói.
"Nhiều người lớn đang ở đây, một con nhóc như cháu lại nói năng bừa bãi, đến lượt cháu mở miệng sao?" Châu Tùng Bách không hề khách khí với cô cháu gái này, tính cách giống y như mẹ cô ta, đều là kiểu người không sợ phiền phức.
Châu Tuyết Lê bị tức không chịu nổi: "Đây là nhà cháu, sao cháu lại không được mở miệng chứ!"
"Tuyết Lê!" Anh cả Châu trầm mặt quát một câu.
"Được được được, con là người ngoài, các người là người thân, con đi là được chứ gì!" Châu Tuyết Lê tức phát khóc, dứt khoát chạy đi.
"Con nhóc chết tiệt này!" Châu Trần Thị chỉ trách mắng ngoài miệng, sau đó nhìn về phía Châu Tùng Bách nói: "Chị nói này chú sáu, chú có ý gì vậy chứ? Đang yên đang lành, sao chú lại giật dây để mẹ qua nhà chú ở vậy? Chẳng phải mẹ ở bên chỗ chị vẫn rất tốt đó sao."
Làm sao Châu Tùng Bách có thể nghe ra ý tứ này của chị dâu cả chứ, đây là muốn anh nói rõ ràng, Châu Tùng Bách cũng không muốn làm ầm lên, lập tức lấy bọc đường đỏ mà anh mang theo ra, nói: "Chị dâu, đây là vợ em bảo mang tới cho chị, cô ấy nói chị đã vất vả rồi, bao nhiêu năm này toàn là chị và anh cả chăm sóc mẹ, sau này cứ để tụi em chăm sóc mẹ, ăn uống đều ở nhà em, túi đường đỏ này là cô ấy đặc biệt bảo em cầm qua đây cho chị bồi bổ sức khỏe đấy."