"Tôi nói này Châu Tùng Bách, chuyện trước đây tôi nói với anh rốt cuộc là anh có làm hay không đây? Nếu như anh không làm, vậy coi như chúng tôi không tính phần của anh, đến lúc đó nhìn thấy chuyện gì tốt thì cũng đừng ghen tị tới đỏ mắt đấy, thủ đoạn và quy tắc của bọn tôi, chắc là anh đều rõ cả." Một người đàn ông vạm vỡ lấy ra một điếu thuốc hiệu Mẫu Đơn rồi nói với chàng trai trẻ đang đứng ở đối diện.
Người đàn ông trẻ tuổi này chính là Châu Tùng Bách, dáng người cao hơn một mét tám, ngoại trừ có hơi gầy ra thì chẳng có chỗ nào không ổn cả.
Đương nhiên, đó là nếu như không nhìn thấy một thân khí chất lưu manh trên người anh.
Lúc này tên ăn chơi Châu Tùng Bách cau mày, nói: "Không nói là không làm, chỉ là số tiền này quá nhiều."
"Chỉ có nhiêu đó thôi mà anh còn thấy nhiều? Mỗi người chúng tôi đều bỏ ra năm trăm, anh chỉ có ba trăm, nếu như không phải nhìn thấy quyết tâm của anh thì tôi lại có thể nói chuyện tốt này với anh được sao?" Người đàn ông vạm vỡ kia trợn mắt nói.
Người này là người ở lò mổ bên kia, cho nên có không ít việc béo bở, nếu không trong thời đại này cũng không có khả năng nuôi bản thân thành bộ dạng vạm vỡ thế này được.
"Hoãn hai ngày nữa xem sao" Châu Tùng Bách xua tay nhịn không được nói.
"Một ngày, giờ này ngày mai phải cho tôi đáp án cuối cùng, bằng không anh cũng đừng dính vào nữa, ra đồng mà kiếm tiền công đi." Người vạm vỡ nhả khói thuốc, trực tiếp nói.
Châu Tùng Bách không nói gì, xoay người trở về trong thôn.
Anh phải suy nghĩ thật kĩ xem làm sao mới cầm được tiền của vợ vào tay, người vợ này thật là không biết nghe lời, lấy tiền ra ngoài làm ăn còn chẳng phải là vì muốn cô ấy có cuộc sống tốt hơn sao, sao cứ phải làm ầm ĩ với anh chứ.
Ngày nào cũng muốn anh xuống đồng tìm công điểm, phần công điểm này thì làm được tích sự gì chứ?
Ăn nó bụng thôi cũng là cả một vấn đề rồi!
Còn muốn sống sung sướng qua ngày hay không đây?
Châu Tùng Bách một bụng căm tức, trên đường quay về thôn thì gặp được cháu trai của anh.
"Ông Lục, bà Lục uống thuốc sâu tự sát rồi!" Đứa cháu trai mới hơn sáu tuổi nhìn thấy anh thì lập tức nói.
"Lại uống thuốc sâu?" Châu Tùng Bách nghe vậy, gương mặt lập tức suy sụp, người đàn bà này đúng là không nên thân, ngày nào cũng thế, cô không thể yên tĩnh chút sao.
Tính rồi tính, đây đã là lần thứ mấy uống thuốc sâu rồi chứ!
Châu Tùng Bách không lo lắng chút nào, thủ đoạn này của vợ, lần đầu tiên anh còn bị dọa cho chết khiếp, lần thứ hai cũng kinh hồn bạt vía, lần thứ ba rồi lần thứ tư. . . Bây giờ tập mãi cũng thành thói quen.
Không chỉ có tập mãi thành thói quen, còn nổi giận đùng đùng dự định về nhà rồi sẽ giáo huấn cô ta một phen.
Đi được nửa đường thì bị mẹ anh, là bà cụ Châu lần trước trộm tiền cho Lâm Tư Tư bắt gặp.
"Cái tên nhóc này, sao bây giờ con mới trở về, con có biết là vợ của con uống thuốc, thiếu chút nữa đã không cứu nổi rồi không!" Bà cụ Châu cầm lấy quải trượng muốn đánh anh.
Châu Tùng Bách cũng không tránh, bởi vì anh là con trai út trong nhà, người hiểu mẹ anh nhất chính là anh, làm sao mà đánh thật chứ, quả nhiên gậy của bà cụ Châu giơ được một nửa thì lại hạ xuống.
"Mẹ, không phải là mẹ không biết tính khí ầm ĩ của cô ta, cuộc sống hàng ngày của con trai bảo bối của mẹ có chỗ nào giống cuộc sống của người đâu chứ!" Châu Tùng Bách cũng một bụng oán khí, nói.
"Con thôi đi, tính tình của Tư Tư có mạnh mẽ một chút, nhưng cũng đâu có ầm ĩ tới con, cùng lắm là nó dày vò bản thân thôi." Bà cụ Châu hừ lạnh nói.
Về phần uống thuốc sâu, bà cụ Châu cho rằng con dâu chỉ đang đùa giỡn thôi.
Nói đùa sói tới quá nhiều, tới khi sói đến thật thì chẳng có ai tin.
"Mẹ, sao trước đây mẹ lại sắp xếp cho con một cửa hôn sự thế này chứ!" Châu Tùng Bách oán trách nói.
"Trước đây lúc mẹ quyết định chọn nó, chẳng phải con cũng đã lén lút chạy tới nhìn rồi sao, chẳng phải chính con cũng thấy vừa lòng hay sao?" Bà cụ Châu liếc mắt nhìn anh, sau đó lại nhỏ giọng nói: "Mẹ tìm người mù tới tính bát tự cho tụi con, hai người các con là một đôi do ông trời tác hợp, bát tự của nó có số vượng phu, tương lai sẽ giúp con đại vượng đấy, người mù con thu của mẹ ba trái trứng gà nữa!"
Châu Tùng Bách nghe vậy thì liếc mắt nhìn, lại là những lời này, lỗ tai của anh sắp mọc kén tới nơi rồi.