Tang La dừng lại bước chân nhìn Lý thị, cái miệng vừa mở ra là nói ăn xin kia của Thẩm Kim, xuất phát từ đâu nàng coi như hiểu được.
Cái miệng không có duyên như vậy, Tang La cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, ở trong núi tu thân dưỡng tính có được chút ít hàm dưỡng đều phải nhường đường.
Nàng cau mày, còn chưa giằng co xong có nên mắng lại hay không thì khuôn mặt Thẩm Kim đã xuất hiện bên cạnh Lý Thị.
"Nương, nàng không phải xin ăn, nàng cầm nửa bát cá cho Trần a nãi, con nhìn thấy!"
"Nương, con cũng muốn ăn cá."
Vẻ châm biếm đắc ý trên mặt Lý Thị cứng lại, mím môi, ánh mắt từng chút từng chút trở nên lạnh lùng, kẽ răng bật ra vài chữ.
"Sói mắt trắng nuôi uổng công."
Tốc độ rất chậm, nhấn từng chữ một.
Thẩm Kim ở bên cạnh cũng học theo thè lưỡi làm mặt quỷ: "Sói mắt trắng!"
Sắc mặt Tang La trở nên lạnh lùng, tầm mắt của nàng xoay chuyển giữa khuôn mặt của hai mẫu tử Lý thị, cuối cùng nghênh đón ánh mắt của Lý thị.
"Tam thẩm nói chuyện vẫn nên khách khí hơn một chút, nghe nói Thẩm Liệt mười sáu tuổi thay Tam thúc đi chiến trường, thẩm nói những lời này chỉ cần nghĩ một chút, nếu như năm đó người đi là Tam thúc, bây giờ người trong hoàn cảnh lo lắng không thôi phải đổi ngược lại rồi."
Tang La nói đến đây giả vờ nghiêm túc vỗ vỗ trán: "Xem cháu kìa, lại quên mất đã từng nghe người trong thôn nói Thẩm Liệt là người rất tốt, nghĩ đến nếu như Tam thúc chết ở trên chiến trường, hắn chắc chắn sẽ không làm ra chuyện đuổi Tam thẩm và vài vị đường đệ đường muội chưa thành thân ra ngoài, Tam thẩm, ta nói đúng không?"
Đầu óc Lý thị như muốn nổ tung, đuôi mắt híp lại tức giận trừng mắt nhìn Tang La: "Ngươi chửi ai chết? Có người không tôn trọng trưởng bối như ngươi sao? Lương thực mấy tháng nay cho các ngươi đều nhét hết vào bụng chó rồi à?"
Tang La mỉm cười liếc bà ta: "Xem thẩm nói kìa, chúng ta nói đúng chuyện gì ra chuyện đó mới nói như vậy, chỉ nghe thôi Tam thẩm đã chịu không được? Vậy huynh trưởng của Tiểu An và A Ninh chúng ta còn cắm mạng vào trong đó, còn bị Tam thúc Tam tẩu các người phân ra ngoài tự sinh tự diệt, bọn họ tìm ai nói nói đạo lý?"
"Lại nghe lời thẩm nói, trái một câu ăn xin, phải một câu sái mắt trắng, cháu cũng muốn tôn trọng trưởng bối, nhưng thẩm có dáng vẻ của một người trưởng bối sao?"
Thanh âm của nàng dõng dạc, nhấn chữ rõ ràng, chỉ chốc lát, hai bên trái phải đều đã có người thò đầu ra xem náo nhiệt.
Lý thị nghẹn đến mức không mắng lại được, mặt sưng lên như gan heo, đầu ngón tay run rẩy, chỉ vào Tang La hai lần, đột nhiên che mặt lại gào rú lên: "Đây đúng là một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân, chúng ta nuôi ba hài tử đại phòng nhiều năm như vậy, không nuôi ra ân lại dưỡng ra thù?"
Động tĩnh lớn, Thẩm Tam vốn đang ở trong nhà nghe động tĩnh thì vội vàng đi ra, nhìn bốn phía xung quanh, thấy hàng xóm bên trái bên phải đều đang dòm đầu qua, siết chặt nắm đấm, đè nén cơn giận mắng: "Mới sáng sớm ra đã làm loạn cái gì!"
Quay đầu lại nói với Tang La: "Tang La, Tam thẩm ngươi thấy ngươi chạy nạn đến đây, tốt tính dẫn ngươi về cho ngươi nơi yên thân, không nói cần ngươi cảm kích bao nhiêu, ít nhất cũng biết tôn trọng chứ?"
Ụp mũ hay lắm.
Tang La từ nhỏ đã không cha không nương, trong cô nhi viện cũng không thoải mái vui sướng gì, như vậy cũng có thể nghiêng ngả lảo đảo lớn lên, bình thường không gây chuyện, gặp chuyện cũng không phải người có tính mặc người ta chà đạp, nghe lời này liền cười nhạo: "Tam thúc, thúc cũng đừng lấy chuyện này để ép cháu, Tam thẩm dùng nửa bao lương thực đổi cháu về đây làm tức phụ cho Thẩm Liệt, trong lòng tính toán cái gì, mọi người trong thôn này đều có thể hiểu rõ."
"Về phần ân tình, ở chỗ của cháu, cháu một đường chạy nạn đến đây, nếu như Tam thẩm thật sự cho cháu đường sống, cháu chắc chắn sẽ cảm kích, kết cỏ ngậm vành cũng muốn báo đáp."
"Nhưng sau khi cháu đến thôn Thập Lý là tình huống như thế nào người trong thôn đều có thể thấy, không cần cháu nói đi? Buổi tối ngày kia suýt nữa đói chết trong núi, Tiểu An nửa đêm chạy đến cầu xin lương thực, Tam thúc Tam thẩm các ngươi nghe thấy cũng làm như không nghe thấy, lời này không phải cháu vu cáo, là hôm qua chính miệng Tiểu Kim nói. Nếu không phải Trần a gia và Trần a nãi lương thiện, nửa đêm mang đồ ăn đến giữ lại một cái mạng của cháu, Tang La cháu bây giờ cũng xuống mồ đoàn tụ với cha nương huynh đệ đã mất và nam nhân chưa từng gặp mặt của mình rồi."
"Cho nên, sau này thúc và Tam thẩm đừng ở trước mặt cháu nói cái gì mà ân tình."