Nhưng mà khi cầm đồ của bà nội Ngô cô vẫn nói một tiếng “cảm ơn.”
Bà nội Ngô phất tay giống như đuổi ruồi bọ mà bảo Ngô Mai đi ra ngoài.
Mà Ngô Mai cũng không biết tối hôm qua bà lão mơ thấy mẹ chồng của mình, cảm thấy sợ hãi, mà trước đó còn nghe Ngô Tam Thúc tới cửa nói thần lực của Ngô Mai di truyền từ mẹ chồng của bà ta, tuy nói bây giờ không cho phép phong kiến mê tín nhưng mà bà nội Ngô suy cho cùng cũng nửa tin nửa ngờ.
Vì vậy bà ta không muốn để mẹ chồng mình từ dưới đất chui lên tìm mình đâu, dù sao thì gả con nhóc kia ra ngoài là tốt rồi.
Sau khi bắt đầu mùa đông thời tiết lạnh thấu xương, gió thổi đến đau cả mặt, Ngô Mai lấy dầu nghêu ra bôi một chút lên trên mặt, khẽ than một hơi, ở hiện đại mỹ phẩm dưỡng da cô dùng đều mua ở Ginza, ở chỗ này một hộp dầu nghêu thôi cũng thấy quý giá lắm rồi.
Tháng sau cô đã phải gả chồng, nhà họ Ngô cũng không phải nghèo nhưng sẽ không tốn một xu cho cô, thậm chí ngay cả một bộ quần áo màu đỏ cũng không có, mà còn phải mặc những quần áo đầy vết vá để đi lấy chồng.
Điều kiện vật chất ở nơi này đều rất thiếu thốn, tiền bạc cũng không được dùng, cái gì cũng phải dùng có kế hoạch, cha cô Ngô Thắng và Triệu Tiểu Nga mặc dù có tiền trong tay cũng sẽ chỉ để lại cho con trai Ngô Đồng, không có chút liên quan gì đến cô.
Nhưng mà cô sẽ không thật sự chỉ mang hai bộ quần áo đi đến nhà của người khác đâu, như vậy không chỉ là mình mất mặt, mà hơn hết là đến nhà người ta như vậy cô không có chút tự tin nào.
Vì vậy sau khi trời lạnh xuống, cô lại lần nữa đi vào trong núi sâu.
Cỏ trên núi đã trụi lủi rồi, tất cả bùn đất ở dưới đều đông cứng ngắc, ở phía trên cực kỳ rắn chắc, cô rất may mắn, lần này ngoại trừ săn được một đầu lợn rừng lớn thì còn săn được mấy con gà rừng.
Cô cũng vẫn làm như vậy, chia một nửa cho thôn dân đội sản xuất, cô khóc lóc kể lể một hồi với đội trưởng, nói mình không có của hồi môn gì, ngay cả hộp xà phòng trong nhà cũng không chuẩn bị cho cô, cô không thể không dựa vào cách này để đến Cung Tiêu Xã đổi chút đồ.
Ngô Tam Thúc là một người không tồi, sau khi chia heo xong cho cô thì còn cầm hết để đến Cung Tiêu Xã đổi đồ mừng.
Bây giờ tuy rằng không cho phép tự do buôn bán nhưng ngoài những thứ mà nông dân làm để hiến ra thì những thứ còn lại vẫn có thể trao đổi với Cung Tiêu Xã.
Hơn nữa hai tháng nữa là đến tết, thịt là một món rất hiếm, người trong thành còn thiếu thịt rất nhiều, việc này người ở đây muốn cũng đừng mơ đến.
Bây giờ người nhà họ Ngô cũng không thể quản cô, dù sao đối với bọn họ mà nói Ngô Mai chính là cái người có thể không có cũng được.
Lần đầu tiên vào trong thành, cô dựa theo ký ức mà đi đến Cung Tiêu Xã, sau đó lấy thịt heo từ trong bao tải ra cho bọn họ xem: “Các chị em gái, thịt lợn rừng này là nhà tôi tự mình săn, muốn đổi vài thứ có được không?”
Người bán hàng vốn đang xỉa răng không để ý đến, nhưng vừa nghe Ngô Mai nói như vậy thì trên mặt liền nhiều thêm chút ý cười: “Thịt lợn rừng sao? Đúng là một thứ đồ hiếm, mau đưa cho tôi nhìn xem.”
Ngô Mai kéo miệng bao tải ra cho cô ta xem, nhà người bán hàng này cũng rất thiếu thịt mà nhà cô ta lại còn rất giàu, bởi vậy nên khi cô ta mắt thường vừa nhìn thấy đã sáng lên, cô ta cười nói: “Nhóc con, em muốn đổi cái gì?”
Ngô Mai thở dài: “Tôi muốn đổi một cái chăn trải giường và một bộ quần áo.
Chị không biết đâu, người nhà tôi vì để trả nợ nhân tình cho người ta mà muốn gả tôi ra ngoài, nhưng mà không cho tôi cái gì cả, lễ hỏi người khác đưa bọn họ lại giấu đi, vì vậy tôi cũng đành cực khổ đi vào núi sâu săn bắt, suýt chút nữa là không còn mạng, một ít giao cho nhà nước, còn lại đều đem đến để đổi đồ.”
Cô nói như vậy khiến cho người nghe đồng cảm, mà người bán hàng trong Cung Tiêu Xã cũng như thế, cô ta giúp cô chọn không ít thứ, chăn nệm màu đỏ rực, xà phòng và hộp xà phòng, cây lược, dây cột tóc thì không nói gì, còn giúp cô chọn thêm một áo dài màu đỏ rực, bởi vì bây giờ Ngô Mai đã giảm gần hai mươi cân, dù bây giờ béo thì cũng chỉ hơi béo thôi.
Vì vậy cái áo bông màu đỏ này mặc lên người cô cực kỳ đẹp.
Trên thị trường một đầu heo cũng có thể bán được mấy chục khối, Ngô Mai mua một cái rương dùng khóa khóa lại đặt ở dưới giường.
Triệu Tiểu Nga hỏi nhiều hơn một câu, Ngô Mai liền nói: “Mẹ, đây là con vì mình mà chuẩn bị của hồi môn, con cũng không có gì tốt ngoài mấy cái đồ chắp vá vụn, cũng không biết ai đang mặc quần áo để con mặc đến nhà chồng đây.”