Lần đầu cưỡi lừa con, cô cưỡi cũng rất ổn, Ngô Mai khó có được rảnh rỗi nhìn cảnh sắc xung quanh, trên mặt thoáng chốc bình tĩnh hơn.
“Này Kiến Hoa, cô dâu mới này của cậu thoạt nhìn rất ổn nha, cậu có thể yên tâm rồi.” Người mày rậm tỏ vẻ lén lút nói thầm với Trần Kiến Hoa.
Đây là Vương Đại Quân, là bạn chơi cùng với Trần Kiến Hoa, hai người gần như là mặc chung một cái quần mà lớn lên, vốn nghe nói Ngô Mai khuôn mặt xấu thì thôi đi, mà người cũng không phải rất tốt, thường xuyên ức hiếp chị em, hắn thật sự rất sốt ruột và lo lắng.
Không ngờ đến hôm nay nhìn thấy như vậy, quả thật là không thể tin tưởng lời đồn được.
Ngô Mai này nhìn rất phúc hậu, xem xét kỹ hơn thì chính là loại bóng loáng không dính nước, bây giờ không đoán được tính tình, nhưng nhìn cũng rất xứng đôi với Kiến Hoa.
Trần Kiến Hoa thầm mắng hắn một câu: “Cậu nói bậy bạ cái gì đó.” Nói xong khóe môi câu thành một ý cười nhạt.
“Này, Kiến Hoa à, nếu Ngô Mai này tốt thì cậu với cô ấy phải sống cho tốt đó, cũng đừng để cô ấy nghe được mấy lời không hay gì.” Vương Đại Quân biết tính cách của Trần Kiến Hoa, rất là bên ngoài một đằng bên trong một nẻo, có chuyện gì cũng không muốn giải thích.
Trần Kiến Hoa ra vẻ không kiên nhẫn: “Tôi biết rồi.”
Lúc tới thôn Tiểu Kiều, tiếng pháo đã vang lên, có thể thấy được nhà họ Trần rất coi trọng, sau khi được đỡ xuống khỏi con lừa nhỏ và đi một đường uốn lượn, sau đó lại có tiếng pháo rung động, cô cũng đành phải cố gắng đi cho thật tốt.
Ở hiện đại, cô sợ nhất là tiếng pháo, bởi vì khi còn nhỏ có lần cô không cẩn thận bị pháo văng qua nên bản thân có chút sợ hãi.
Rất nhanh đã đi đến phía trước một căn nhà ngói, mà nhà ngói cũng không lớn, nhìn qua từ bên ngoài có thể thấy đại khái có hai ba gian nhà, cô không biết bị ai đẩy vào trong, sau đó nhanh chóng có một người phụ nữ trẻ tuổi kéo cô đi đến cái bàn thứ nhất mà ngồi xuống.
“Em dâu, tôi đã tìm được người ăn cơm cùng với cô dâu mới rồi, chút nữa em nhớ rõ lúc ăn đồ ăn phải ném một chút tiền hoặc là kẹo mừng để người giúp việc bếp núc tốt xấu gì cũng dính được chút không khí vui mừng.”
Chị ta gọi cô là em dâu, Ngô Mai liền lắm miệng hỏi một câu: “Chị là?”
Người vợ trẻ tuổi kia cười: “ Chị là vợ của anh trai Kiến Hoa, chị tên là Thục Anh.”
Thì ra là vậy, Ngô Mai gật đầu: “Được ạ, vậy trước tiên cảm ơn chị dâu đã nhắc nhở.”
Người này tên là Thục Anh, dáng người cao gầy, trên cái mũi có mấy vết tàn nhang, xem ra chuyện hôn sự này của Trần Kiến Hoa, sợ là chị ta tốn không ít sức lực.
Làm cô dâu mới đều phải để cho người ta bình phẩm từ đầu tới chân, cho dù là thập niên 70 hay là hiện đại đều là như thế, cũng may trên bàn cô ngồi đều là mấy đứa nhỏ, dân ở đây có tập tục ăn cơm cùng với cô dâu mới đều phải là đồng nam đồng nữ.
Chỉ một lát sau Trần Kiến Hoa lại đến đây, đặt vào trong tay cô mấy cái bao lì xì, nói: “Đây là cho em để chút nữa đưa cho mọi người ăn.”
Xin tiền mừng người mới cưới là tập tục ở đây, nếu không cho tiền thì cho đường cũng được, nhưng chỉ cần là người chú ý người ta một chút thì đều sẽ dùng bao lì xì giấy, bên trong để tiền không nhiều lắm nhưng chỉ cần có tiền thì người khác sẽ xem trọng người đó hơn một chút.
Đương nhiên Ngô Mai không có tiền, mấy thứ kia của cô hơn phân nửa đều dùng lợn rừng đổi được, người ta cũng sẽ không đổi tiền cho cô, còn người trong nhà thì thôi đừng nói nữa, Triệu Tiểu Nga cực kỳ ì ạch, ước gì dọn được của hồi môn mà cô chuẩn bị cho mình nữa là, nói gì đến việc sẽ cho tiền cô.
Vì vậy tất cả hành động này của Trần Kiến Hoa đều là giành mặt mũi cho cô, nhưng Ngô Mai nghĩ nghĩ, vẫn nhỏ giọng nói: “Như vậy không tốt lắm đâu....”
Nếu trong nhà Trần Kiến Hoa có tiền thì sẽ không trộm tiền rồi, lỡ đâu tiền này có lai lịch bất chính thì sao?
Trần Kiến Hoa không thèm để ý nói: “Thêm nữa cũng chưa đến một khối tiền, em cứ cầm đi.
Mỗi tháng đều có tiền trợ cấp của cha tôi, em không cần để ý.”
Có một người thân thích trong nhà họ Ngô cũng là con cháu đời sau của liệt sĩ, đãi ngộ rất không tồi, thậm chí còn dẫn anh đến đại học Công Nông Binh, Trần Kiến Hoa nói như vậy Ngô Mai liền không hề nghi ngờ gì nữa.
“Vậy thì cảm ơn anh.”
Trần Kiến Hoa cong cong môi.
Đồ ăn nhà Trần Kiến Hoa hiển nhiên đầy ắp hơn nhà họ Ngô rất nhiều, phần lớn đồ ăn nhà họ Ngô đều là canh thừa thiếu đồ ăn, nhà họ Trần lại là tám phần nhiều thịt đồ ăn thiếu, Ngô Mai nghĩ thật ra nhà họ Ngô cũng không có nghèo đâu, nhưng mà đại phòng bọn họ không muốn tiêu tiền, mà bà nội Ngô lại một mình nắm giữ, là người quyền to chức trọng trong nhà.
Cô thân là cô dâu mới nên nào dám ăn nhiều, cô chỉ tượng trưng gắp mấy cái liền sợ người ta nói cô là quỷ chết đói đầu thai, ăn được một nửa thì bác cả của Trần Kiến Hoa đến đây, nghe nói vị này vẫn là đội trưởng đội sản xuất của thôn Tiểu Kiều, là người rất có uy quyền trong thôn, dáng người rất gầy nhìn thấy Trần Kiến Hoa vẫn là dáng vẻ từ ái.