Ngô Mai ra vẻ ngây thơ đi vào, nhìn thấy Trần Kiến Hoa và có không ít tiền hào chất đống ở giữa trước mặt đám người, cô rụt rè nói: “Kiến Hoa, tôi mang đồ ăn đến cho anh, anh nếm thử xem có ngon hay không?”
Vẻ ngoài Trần Kiến Hoa vẫn biểu hiện rất kiêu ngạo, anh chỉ chỉ chỗ trống trên bàn của mình: “Để ở đây đi.”
Sau khi Ngô Mai để xuống, cô không khỏi nói: “Vậy tôi đi trước, anh về sớm một chút nhé.”
Trần Kiến Hoa không kiên nhẫn gật đầu, nhưng đợi sau khi cô đi, nhìn bát cơm đã được chuẩn bị đầy thơm ngon thì cả bài cũng không muốn đánh nữa.
...
Người nhà họ Trần chiếm đa số trong thôn Tiểu Kiều, khắp nơi trên đường đi có thể thấy mọi người chào hỏi nhau, cô gặp ai cũng sẽ đưa cho họ một cục kẹo mừng, người ta nói chuyện với cô, cô cũng nguyện ý nghe, dần dần cô nghe được không ít chuyện liên quan đến Trần Kiến Hoa.
Thím Khánh vừa bóc kẹo đậu phộng vừa giảng đạo với Ngô Mai: “Đứa nhỏ Kiến Hoa này thật ra cũng được, hồi trước Tiểu Binh nhà dì ở trường bị người ta ức hiếp đều là nhờ Kiến Hoa dẫn người đi giúp đỡ.
Thành tích của Kiến Hoa so với Kiến Trung tốt hơn nhiều, nhiều thầy cô thích nó lắm, nếu không phải vì Kiến Trung thì nó đã sớm không còn ở đây nữa rồi.”
Bà ấy vừa nói xong thím Vương bên cạnh cũng hát đệm theo: “Đúng là như vậy thật, quan hệ của hai đứa Kiến Hoa với Kiến Trung tốt như người một nhà, ai biết Kiến Trung nó lại giở trò như vậy.”
Ngô Mai lại muốn hỏi tiếp nhưng hai người này không nói nữa.
Đợi đến khi cô về đến nhà thì trời đã sụp tối, lúc này có một dì gái vừa qua thôn Tiểu Cương thăm người thân trở về ghé sang đây, bà ta nói: “Mai Tử, mẹ con bảo ngày mai con không cần phải về, em gái con Mạt Lỵ dẫn chồng của nó về rồi, nói là muốn mời bọn họ đến thành phố chơi, ngày mai cả nhà con đều đi cả rồi.”
Hóa ra là như vậy, ban đầu Ngô Mai cũng không định trở về, vì vậy chỉ cười nói: “Được, con biết rồi.”
Dì gái kia nheo mắt nhìn sắc mặt của Ngô Mai, có lòng an ủi vài câu: “Mai Tử, con cũng đừng đặt ở trong lòng quá, Mạt Lỵ lâu lắm mới về một lần, sau này nghe nói muốn đến hải đảo gì đó, mà con thì ở gần đây, lúc nào muốn trở về cũng được.”
Rõ ràng là sợ cô tức giận với Ngô Mạt Lỵ, bây giờ trong mắt bọn họ Ngô Mạt Lỵ đã là người thành công được gả cao nhất trong đám người, tương lai càng có thêm khả năng vô hạn, làm sao có thể vì cô mà đắc tội Ngô Mạt Lỵ được? Điều này không hề có lợi.
Ngô Mai thản nhiên nói: “Không sao, trời đông giá rét không trở về cũng tốt.”
Dì gái kia xấu hổ cười một tiếng rồi vội vã rời đi, bà ta nghĩ đứa nhỏ Ngô Mai này cũng không biết cách ứng xử cho lắm, em gái nó Ngô Mai còn linh hoạt hơn nó nhiều, người ta còn bưng trà nước đưa cho Ngô Mạt Lỵ, cực kỳ ân cần đó, còn Ngô Mai không có bản lĩnh, cả người còn ngông nghênh, dạng như vậy không phải cũng chỉ có thể lưu lạc đến nỗi gả cho thằng như Trần Kiến Hoa thôi sao?
Nếu như chỉ biết ngồi chờ chết thì sau này thật sự sẽ bị người ta xem thường, mà Ngô Mai cô cũng không phải một đứa tùy tiện bị người khác đánh bại.
Ban đêm ngược lại Trần Kiến Hoa trở về rất sớm, trên tay anh còn cầm theo hai túi lá trà đưa cho Ngô Mai: “Ầy, ngày mai mang theo cái này về đi.”
Cũng không biết anh lấy ở đâu ra, Ngô Mai khựng lại một chút: “Em họ Mạt Lỵ của tôi quay về muốn đưa cả nhà vào thành phố chơi, đã nhờ người đến nói để ngày mai chúng ta không cần phải quay về.”
“Là vậy à…” Trần Kiến Hoa suy nghĩ một chút thì hiểu rõ, nói: “Vậy lá trà này chúng ta giữ lại cho mình uống đi.”
Ngô Mai nhìn anh một cái: “Vẫn cảm ơn anh nhé, cảm ơn đã vì tôi mà suy nghĩ.”
Qua ngày mồng tám tháng chạp chính là năm mới, huống chi đã cuối tháng chạp mỗi nhà đều đã sớm trốn ở trong nhà tránh đông và chuẩn bị ăn tết, Ngô Mai cũng dần dần nhận biết được không ít người trong thôn, dáng dấp của cô vốn hơi mập, dáng vẻ nhìn liền biết là rất hiền lành, lại thêm biết cách nói chuyện nên lập tức tăng thêm không ít quan hệ cùng với hàng xóm.
Người ta biết nhà cô không chuẩn bị đồ ăn qua mùa đông, thế nên còn chủ động đưa không ít dưa chua đến, cái này hoàn toàn khác với mẹ Trần lúc ở nhà.
Bình thường mẹ Trần làm người nhát gan, dù có qua lại thì cũng chỉ qua lại với người của đại phòng.
Ngô Mai thì chỉ cần là người cô quen thì cô sẽ nói chuyện, ngay cả mấy thanh niên tri thức đầu đông của thôn, cô cũng tiến lên nói chuyện nữa, trong lúc nhất thời càng có nhiều người biết đến cô hơn.
Người dân trong thôn này lúc đụng phải người của đại phòng cũng không nhịn được mà nói thêm vài câu về Ngô Mai một chút, tiện thể còn khen Trần Kiến Hoa vài câu.
Thím cả Lý Thanh của đại phòng sinh năm đứa con trai, người ta nói sinh con cái đều là nợ, lời này áp dụng lên đại phòng thì không thể nào thích hợp hơn.
Kiến Trung đã ra ngoài học hành không cần bà ta quản nữa, nhưng còn lại bốn người trong đó có hai đứa còn chưa có vợ, người ta cũng không giống như nhà của Ngô Mai chỉ cần mấy khối tiền là đã được, nhất là gia đình mà thằng ba nhà bà ta muốn cưới không chỉ đòi tiền mà còn phải có nhà.