Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cô Gái Béo Ở Thập Niên 70

Chương 21: 21

Chương 21: 21

Tất cả kế hoạch đều thuận lợi, Trần Kiến Nam đi ra từ cổng lớn liền bị người ta tóm lấy, Ngô Mai tiến vào nhặt cái khăn kia lên, đương nhiên đây chính là cái khăn của Trần Kiến Hoa, đây là cô và Trần Kiến Hoa mua, hôm qua cô còn cảm thấy lạ là tại sao tìm không thấy nữa.

“Bắt trộm, bắt trộm đi…”

Đợi đến khi tất cả mọi người đều tụm lại một đám trước nhà bà Lý để bắt trộm thì Ngô Mai mới khóc sướt mướt trước mặt chủ nhiệm đội ngũ bảo vệ nói: “Chú nhìn đi, cái khăn này mấy ngày trước tôi còn đi tìm, còn hỏi qua hàng xóm xung quanh, không ngờ đến lại bị Trần Kiến Nam lấy đi, còn muốn hãm hại Kiến Hoa nhà chúng tôi.”

Chủ nhiệm đội ngũ bảo vệ ở hiện trường là một người đàn ông trung niên cực kỳ nghiêm túc, ông ta nghe thấy chuyện này không khỏi hỏi rõ ràng một chút, giống như loại hành vi này của Trần Kiến Nam nếu được xác nhận vậy thì sẽ phải vào tù ngồi.

Trần Kiến Hoa ngẩng đầu sang một bên nói với chủ nhiệm đội ngũ bảo vệ: “Nếu như không phải hôm nay chúng tôi nhìn thấy thì chỉ sợ nó không chỉ đi trộm mà còn muốn vu oan lên người chúng tôi nữa.”

Chủ nhiệm Lý gật đầu: “Tôi biết, chuyện này tôi chắc chắn sẽ xử lý.” Trong lòng ông ta cũng nhận định tên Trần Kiến Nam này chắc chắn có vấn dề.

Nhưng mà khi Lý Thanh vừa đến thì đã xoay chuyển cục diện, Lý Thanh và bác cả Trần cùng đến, hai người này một đường khóc lóc đi đến.

Lý Thanh vừa nghe lời chủ nhiệm đội ngũ bảo vệ nói xong liền quỳ xuống giải thích: “Chủ nhiệm, đứa nhỏ Kiến Hoa này tuổi còn nhỏ, nó không thích cả nhà chúng tôi, tôi tha thứ cho nó, nó và mẹ nó làm cô nhi quả phụ cũng không dễ dàng gì, trước kia cho dù nó làm bao nhiêu chuyện trộm gà trộm chó tôi cũng bỏ qua cho nó, lần này Kiến Nam nhà chúng tôi gặp phải chuyện như vậy, bản thân tôi cũng mời được ngài rồi.”

Nói xong bà ta quay đầu nói với Trần Kiến Hoa: “Cậu biết đó, nhà của cậu nếu không có nhà chúng tôi thì sợ rằng cậu căn bản không có cách nào để xây được nhà.

Khi cậu ăn trộm tiền, bác thím cả chưa bao giờ trách cậu có đúng không?”

Lúc bà ta nhìn về phía Trần Kiến Hoa là một ánh mắt người lớn bao dung trẻ nhỏ, điều này khiến cho chủ nhiệm đội ngũ bảo vệ không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ thật sự là Trần Kiến Hoa hãm hại Trần Kiến Nam không thành sao?

Dù sao thanh danh của Trần Kiến Hoa cũng cực kỳ không tốt, trước đó cũng truyền ra chuyện hiềm nghi trộm đồ rồi, tuy nói Trần Kiến Nam này không có bản lãnh gì nhưng mà Lý Thanh lại là người hiền lành vang vọng mười dặm tám hướng trong thôn.

Cục diện thật sự nhanh chóng bị xoay chuyển, chủ nhiệm Lý nói lời lẽ thấm thía với Trần Kiến Hoa: “Nếu là việc nhà của các người thì tự mình giải quyết đi, Kiến Hoa cậu cần phải có trái tim đó, dù sao thì bác cả của cậu cũng đã nuôi cậu lớn lên...”

Lời còn chưa dứt, Trần Kiến Hoa cười lạnh: “Đúng vậy đó, tiền trợ cấp của cha tôi tăng thêm, chiến hữu của ông ấy gửi tiền tới bọn họ đều cầm hết, sao dám để tôi chết được? Vì sao năm đó mẹ tôi lại tái giá, còn không phải bị bọn họ ép hay sao, sợ mẹ tôi thủ tiết nuôi tôi thì tiền sẽ không đến được tay của bọn họ.”

Nói xong, ánh mắt của anh nhìn về phía Lý Thanh giống như người kiếm lợi: “Thím cả, tiền kia đều là do chiến hữu của cha tôi gửi đến cho tôi, tại sao thím lại nói là tiền của thím? Thím thì có thể có tiền gì? Năm đứa con trai, đồ ăn thức uống có cái gì mà không phải của tôi, thím bày ra cái dáng này cho ai coi vậy chứ.”

Anh cũng không kiêng kỵ đại phòng người nhà họ Trần, về phần chuyện đó anh càng không sợ, không phải anh làm thì có cái gì đâu mà phải sợ!

Chủ nhiệm Lý không ngờ đến hôm nay còn có thể nghe được nhiều nội tình như vậy, ông ta nhìn về phía Lý Thanh, Lý Thanh khóc ròng nói: “Vì vậy đây chính là phương thức báo thù tôi của cậu sao? Tôi cũng không có nói là không cho cậu, bây giờ nhà ở của cậu cũng là tôi lấy tiền cho cậu, là cậu trách oan bác thím cả, oan có đầu nợ có chủ, cậu đã muốn trách thì trách tôi cho tốt đi.”

Người có thể đổi trắng thay đen như vậy, thật sự đây là lần đầu tiên Ngô Mai nhìn thấy, nhưng Trần Kiến Hoa đã nhìn lắm thành quen, người như Lý Thanh xưa nay chỉ thích như vậy.

Bà ta dùng loại phương pháp này để ép mẹ Trần e ngại như hổ rồi lại không dám cùng tranh phong nếu không sợ bị độc thủ.

Nhưng Ngô Mai lại không nhịn được, cô nhìn Lý Thanh nói: “Công bằng và chính nghĩa mãi mãi có thể đè bẹp được tất cả, chủ nhiệm Lý, chúng tôi là vì thấy Trần Kiến Nam cả đường đi cứ lén lén lút lút nên mới theo dõi, dưới nền dất có dấu chân, cũng có người chứng kiến, chuyện cậu ta đột nhập cướp bóc là chuyện thật, tôi và Kiến Hoa vốn nhìn mặt mũi thân thích nên định thôi, nhưng mà đảng giáo dục muốn chúng ta tuân thủ luật pháp, pháp luật của quốc gia đã đè bẹp tình cảm riêng tư ở phía dưới, tất cả mọi chuyện đều có chứng cứ, hi vọng ngài có thể tra khảo.

Nếu như lần này ngài không làm theo lẽ công bằng, vậy thì sau này nơi này của chúng ta cướp bóc thành gió thì ai có thể quản đây?”


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch