Sau khi tìm được nhà có điều kiện tiếp theo, Ngô Ái Hồng lại quay về để dẫn cháu gái mình lên, ý đồ cho cháu gái đi theo con đường của mình, cũng tiện thể thay bà ta lấy lòng người khác.
Bà nội của Ngô Mai sinh được ba con trai và một người con gái, nhưng đứa con gái này là người được bà cụ yêu thích nhất, mỗi lần về nhà đều mang theo bánh hạch đào, sữa mạch nha, mì sợi cùng vải dệt trong nhà máy...Toàn bộ số đồ này đều được bà cụ đem cất ở trong phòng rồi khóa lại, vui vẻ thì liền cho mỗi người một ít.
Đương nhiên người mà bà cụ thương nhất là nhị phòng, cũng chính là cha mẹ của Ngô Mạt Lỵ.
Ngô Mạt Lỵ tự viết mình là nữ chính, hiển nhiên kĩ năng cùng phúc lợi đều rất tốt.
Theo diễn biến trong sách thì cô ta sẽ móc nối được với con trai của một ông lớn thông qua công việc bảo mẫu, từ đó Ngô Mạt Lỵ cũng trở thành cục vàng của nhà họ Ngô.
Dù vậy Ngô Mai cũng không phải là một người dễ bị ức hiếp, hiện tại cô đã xuyên vào thân thể này, đương nhiên sẽ không sống theo lối cũ.
Cô liếc nhìn Trương Xảo, nói: “Trong tủ có dưa cải, em tự nấu vậy.”
Bây giờ đã qua cái thời cả đại đội phải ăn cơm chung, hiện tại mỗi nhà đều tự mình nấu ăn, trong bếp lúc nào cũng phải chắn bằng chốt gỗ vì sợ mèo lén ăn vụng mất.
Trương Xảo bĩu môi, không thèm quan tâm cô nữa, xoay người ôm con gái đi về phòng, dù sao lát nữa cũng sẽ có kịch hay để xem.
Tất cả người trong gia đình họ Ngô đều phải đi làm, còn Trương Xảo thì ở nhà trông con và phụ trách việc nấu ăn, khi chị ta không có ở đây thì cũng không có ai quan tâm đến cô cả.
Ngô Mai mở tủ ra thì thấy bên trong có vài quả trứng cùng một chén muối, khi còn nhỏ cô lớn lên với cha mẹ ở quê, tất nhiên là cô cũng biết nấu ăn, những năm 1970 không có nồi cơm điện, khi nấu cơm phải hấp sơ qua một lần, cơm chín một nửa thì đem lên giá hấp tiếp.
Ngô Mai nhìn xung quanh thấy trên gác bếp có treo một miếng thịt ba chỉ, cô liền cắt một miếng đem bỏ vào nồi hấp chung với cơm.
Sau đó cô lại xào một đĩa dưa cải với trứng, lại ra vườn hái một nắm rau xanh, đến khi cơm chín liền ăn một mạch hai bát cơm, lúc này Ngô Mai mới cảm thấy nhẹ lòng.
Đúng là con người phải ăn no mới có năng lượng.
Ngô Mai sờ sờ cái trán, cảm thấy có hơi đau, dù sao trong nhà cũng không có ai đưa cô đi khám bệnh, cô có thể tự đi kiếm các loại thảo dược.
Ngô Mai lục tìm kí ức ở trong đầu, nhớ ra núi Hoắc Sơn ở gần đây, dù gì cô cũng học Trung Y và có bằng sáng chế vào năm thứ hai.
Thay vì cầu xin sự giúp đỡ từ người khác thì vẫn nên tự giác còn hơn, đúng rồi, cô còn phải tự mình giảm cân nữa!
Trương Xảo thấy cô đi rồi liền đi vào bếp xem thử, vừa vào trong liền mắng: “Đồ đáng ghét này, dám nấu gạo trắng ăn, cứ chờ bị mắng bị đánh đi là vừa.”
Nhưng Trương Xảo thấy cơm thịt ba chỉ thơm phức, chị ta không nhịn được mà xới cho mình một tô, ăn xong vẫn cảm thấy chưa no, liền xới thêm tô nữa, sau khi ăn xong chị ta rửa sạch chén, cảm thấy bực mình vì mình không chịu nổi cám dỗ, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị mắng, quên đi, bữa ăn này không phải do mình nấu, cứ đẩy hết cho Ngô Mai là được.
*
Dọc theo ký ức của mình Ngô Mai đi qua mấy con đường uốn lượn thuận lợi đi đến trên núi, bình thường người dân trong thôn Tiểu Cương rất ít khi leo lên núi, bởi vì họ nghe nói trên núi có sói, nếu là người bình thường đương nhiên không dám leo lên, nhưng Ngô Mai lại khác, sau khi lên núi cô chọn một tảng đá lớn, không tốn nhiều sức mà cầm lên, cô hài lòng cười một tiếng, may mắn thần lực của cô còn chưa có biến mất.
Ngọn núi của thôn Tiểu Cương này tên là núi Phụng Hiền, nghe nói nơi này trước đây có ẩn sĩ sống ẩn cư ở đây cho nên có cái tên này, sau khi đi vào sâu trong núi hơn thì cô hái được một ít thảo dược trị thương, cô tùy tiện dùng hòn đá đập nát sau đó thoa lên trán và khuỷu tay của mình, sau đó cũng thuận tiện nhìn xem xung quanh có con mồi gì không.
Với dáng vẻ keo kiệt của bà nội Ngô trong trí nhớ, thì cô ăn bữa cơm này rồi sau khi trở về chắc chắn sẽ bị mắng hoặc là bị đánh cho xem.