Bà nội Ngô hứa hẹn sau này họ sẽ gửi một cô con gái đến đó, nhưng bà nội Ngô chỉ sinh một đứa con gái, mà Ngô Ái Hồng lại gả chồng tốt như vậy nên nhà họ Trần không dám nói gì thêm.
Tính đến bối phận thì trong nhà họ Ngô tổng cộng có ba đứa cháu gái, người lớn tuổi nhất nhà họ Ngô chính là Ngô Mạt Lỵ, vụ hôn nhân này vốn dĩ ván đã đóng thuyền là cô ta, nhưng Ngô Ái Hồng trở về cắm một chân để bốc thăm gì đó, cái bốc thăm này ở trong mắt Ngô Mai chính là một cái âm mưu, cuối cùng người gả cho nhà họ Trần chính là cô.
Nếu nhà họ Trần có gia cảnh giàu có, con cái cần cù cũng không nói làm gì, nhưng tình huống con trai của nhà họ Trần kia có chút đặc biệt, thành phần nhà anh không tệ lắm.
Cha là liệt sĩ, nhưng người này lại không tốt, nghe nói anh đến nhà bác mình trộm đồ và bị bắt ngay tại trận, cũng may bác anh khoan dung độ lượng nên không có truy cứu, hơn nữa Trần Kiến Hoa này lại còn rất lười biếng, có thể không làm thì xưa nay không làm, thanh danh người lười biếng đều từ thôn Tiểu Hà truyền đến thôn Tiểu Cương rồi, không ai là không biết, không ai là không hay.
Vừa lười còn chuyên nghề trộm đồ, làm sao có thể xứng tầm trong mắt nông dân đây?
Hơn nữa đều là chị em với nhau, Ngô Mạt Lỵ có thể dưới sự trợ giúp của Ngô Ái Hồng mà sau này trở thành phu nhân sĩ quan, có hộ khẩu thành phố rồi ăn lương thực tinh, nhà nước còn sắp xếp cho công việc để công tác, mà cô lại chỉ có thể gả cho Trần Kiến Hoa, trong lòng nguyên thân sao có thể chịu được?
Nói đến cái này, Vương Vũ Chi mới vội vàng bước ra giải thích: "Nhỏ hai à, lời này của cháu nói có thể không đúng sự thật, rõ ràng là Mạt Lỵ của chúng tôi bốc được lá thăm mà sao cháu có thể nói bà thiên vị được chứ?”
Bà nội Ngô lập tức hát đệm: “Đúng đấy, nhóc con, tay mình xui thì đừng trách người khác.”
Cũng không thể đem hết chuyện nhà họ Trần đẩy lên trên người mình được, hơn nữa bà ta lại dò xét Ngô Mai một chút: “Dáng vẻ này của mày thì để mày đi theo cô mày có thể làm được cái gì?”
Thật ra bà ta cũng nói đúng sự thật, Ngô Mai biết Ngô Ái Hồng muốn chọn người, vậy thì chắc chắn phải chọn lựa người có dáng dấp hơi đẹp mắt một chút, cô trời sinh đã mập mạp cồng kềnh, tam phòng Ngô Mạn lại sợ hứa cho nhà họ Trần sớm đã đính hôn rồi, Ngô Ái Hồng làm cái bốc thăm này chẳng qua là trên mặt mũi để mình có vẻ công bằng hơn chút thôi.
Nhưng đây không phải là trọng điểm: “Tôi có thể đi với người cô lấy tài lộc từ chuyện anh em mình bị thương hay không là một chuyện, nhưng mắc mớ gì lại gả tôi cho nhà họ Trần? Các người khiến tôi không dễ chịu, tôi cũng sẽ không để cho mấy người sống tốt.”
Nói xong cô dùng cái dùi đánh về phía cái bàn nhỏ của bà nội Ngô, cái bàn kia lập tức gẫy thành tám miếng.
...
Vào thời khắc mấu chốt nếu cô không sử dụng cú đấm sấm sét thì không thể nào có thể đe dọa người khác được, Ngô Mai xoay người bước ra, trong phòng lặng ngắt như tờ, một đám người nhìn chằm chằm cái bàn bị gẫy thành tám miếng kia, không khỏi rùng mình một cái.
Nhưng trong lòng Ngô Thắng lại lén cảm thấy có chút vui sướng, con gái nói nhiều lời như vậy cũng chưa chắc không phải lời mà hắn muốn nói.
Bà lão đã bất công nhiều năm vậy rồi, Ngô Ái Hồng nắm lấy chuyện bị thương của hắn để lót đường cho nó.
Những người này đều không phải là người tốt, lần đầu tiên hắn không còn lúng túng trước mặt bà nội Ngô nữa, ngược lại còn khuyên nhủ: “Mẹ cũng đừng tức giận với Mai Tử nữa, con bé còn nhỏ không hiểu chuyện.”
Bà nội Ngô tức giận chửi rủa một hồi lâu, giày vò đến gần nửa đêm bà nội Ngô mới để mấy đứa con trai cùng nhau khiêng con lợn rừng kia đi ra, con lợn rừng lớn như thế đặt trong phòng của bà ta thì bà ta không thể ngủ yên được.