Lâm Bắc Phàm ôm mèo con đúng hẹn tới một nhà hàng năm sao phụ cận, đằng sau là hai bảo tiêu A Bưu A Uy, ba người trực tiếp đi thang máy lên tầng cao nhất.
Nơi đây có một bể bơi, dùng để tổ chức party chắc chắn sẽ náo nhiệt vô cùng, chỉ có điều hiện tại nơi này đã được người bao trọn, người chịu chi này không ai khác chính là phụ thân của lão bà nhà hắn, Bạch Giang Hải.
Liếc nhìn lại, một khu trống rỗng lại chỉ có mười mấy người, ngoại trừ Bạch Giang Hải, tất cả những người còn lại đều mặc âu phục bảo tiêu.
Lâm Bắc Phàm vừa muốn đi tới lại bị người cản lại.
"Bạch đổng chỉ muốn gặp một mình ngươi!" Bảo tiêu mặt không đổi sắc nói.
Lâm Bắc Phàm nhìn qua hai người sau lưng, gật đầu một cái, sau đó hắn không chút sợ hãi tiến lên phía trước.
Trên thực tế, tràng diện nơi này vốn không cách nào khiến hắn e ngại.
Hắn cũng là kẻ tài cao gan lớn, bởi vì hắn không chỉ có thân thủ ngang ngửa lính đặc chủng, còn có được Thiên Tử Vọng Khí Thuật, có thể khống chế khí trong cơ thể người, điều này khiến thực lực của hắn tăng lên gấp mấy lần.
Nói lời không khách khí, chỉ cần không sử dụng súng, những người này cộng lại cũng không phải đối thủ của hắn.
Lâm Bắc Phàm ôm mèo con ngồi đối diện Bạch Giang Hải, lẳng lặng quan sát đến chủ tịch tập đoàn Bạch thị, một người được cho là hiển hách, thường xuyên xuất hiện trên ti vi, đồng thời cũng là phụ thân của lão bà hắn.
Đây là một nam nhân thoạt nhìn cẩn thận tỉ mỉ, tóc và cổ áo đều rất sạch sẽ, râu ria cạo đến trơn láng, tưởng chừng vô cùng nho nhã nhưng muốn tiếp cận người này lại khó như lên trời.
Có thể khẳng định, lúc hắn ta còn trẻ cũng là một nam nhân đẹp trai, tướng mạo của Bạch Thanh Tuyết có một nửa là được kế thừa từ hắn ta.
Bạch Giang Hải mở mắt, cất giọng bình thản:
"Lâm Bắc Phàm, quả nhiên ngươi rất có mị lực, khó trách nữ nhi của ta lại bị ngươi mê hoặc tới thần hồn điên đảo. Ngươi là tiểu tử rất may mắn, nhưng đồng thời, ngươi cũng là tiểu tử bất hạnh. May mắn là vì ngươi được nữ nhi của ta coi trọng, từ đó một bước lên trời, ngư dược long môn hóa kim long. Nói ngươi bất hạnh là vì ngươi không xứng với nữ nhi của ta, kết cục của hai người nhất định sẽ là bi kịch. Hôn nhân chú ý môn đăng hộ đối mới có thể lâu dài, đây là kinh nghiệm tổ tông chúng ta truyền xuống mấy ngàn năm nay."
Hắn ta lấy một đống báo chí bên cạnh đặt trước mặt Lâm Bắc Phàm, nói tiếp: "Ngươi xem, hai người mới kết hôn không đến hai ngày, toàn thế giới đã lên tiếng phản đối. Không chỉ gia tộc ta phản đối, những người không liên quan khác cũng đều phản đối. Hôn nhân của các người không được chúc phúc, vì thế hai người không nên kết hợp. Ta biết, việc hai người kết hợp với nhau vốn là sai lầm, nha đầu Thanh Tuyết kia xử trí quá theo cảm tính, cưỡng bức ngươi đi kết hôn, ngươi cũng chỉ là người bị hại."
"Thôi đành vậy, đây là một ức, là ta bồi thường cho ngươi. Ta hy vọng từ nay về sau ngươi có thể ly hôn với Thanh Tuyết, hơn nữa cao chạy xa bay, vĩnh viễn không gặp lại. Ta tin tưởng số tiền này đã đủ để ngươi dùng cả đời. Có số tiền này, ngươi có thể đi đến bất kỳ nơi nào mà ngươi muốn, cũng có thể tìm được nữ nhân càng xinh đẹp hơn nữ nhi của ta. Ngươi thấy thế nào, được không?"
Bạch Giang Hải móc một tấm chi phiếu ra, viết ào ào ào, viết xong lại đẩy tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, bình tĩnh nhìn hắn.
Lâm Bắc Phàm vuốt ve mèo con, bình tĩnh nói:
"Thanh Tuyết kết hôn với ta, tất cả tài sản đều là chúng ta cộng hưởng, nàng không giữ lại chút nào. Ngài cảm thấy người như vậy, sao ta có thể phụ lòng nàng được đây?"
"Ta cảm thấy hiện tại hai người nên ly hôn. Bởi vì lúc này, ngươi còn có thể dựa vào ta để lấy đi một ức, cộng thêm lấy một nửa tài sản của Thanh Tuyết, gần 6 ức. Nếu như chậm trễ, ngươi sẽ chẳng chiếm được cái gì đâu. Bởi vì theo ta tìm hiểu, hẳn Thanh Tuyết đã đầu tư tất cả tiền vào đài truyền hình, đài truyền hình là một hạng mục hút máu, không có mấy chục ức, không có nhiều mối quan hệ, tuyệt không thể nhúng chân vào. Tiền của nó tối đa chỉ có thể tạo ra gợn sóng nhỏ mà thôi. Hơn nữa, nếu không có Bạch gia chúng ta chống lưng, chẳng mấy chốc tài sản của nó sẽ bị rút lại, có lẽ đến cuối cùng, ngay cả một xu ngươi cũng không chiếm được!"
Lâm Bắc Phàm phát hiện, so sánh với tính cách dễ dàng xử trí theo cảm tính, tình cảm phong phú của Bạch Thanh Tuyết, phụ thân nàng là người lý trí tới cùng cực, thậm chí có thể nói là lý trí đến tàn khốc, hắn ta sẽ không động thủ với ngươi, chỉ ngồi giảng đạo lý cho ngươi nghe, sau đó tàn nhẫn lộ ra nhược điểm của ngươi, dẫn dắt ngươi đối diện với nhược điểm đó.
Dạng người này chỉ xuất phát từ lợi ích, rất thẳng thắn, vô cùng khó ứng phó.
Nhưng khi gặp Lâm Bắc Phàm lại khác biệt hoàn toàn.
"Hiện tại, ngươi hãy nói cho ta quyết định của ngươi đi, tiểu tử thông minh."
"Ta sẽ không ly hôn, bởi vì ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng nữ nhân toàn tâm toàn ý với ta. Có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia, đây mới thật sự là phu thê. Vào lúc ta không có gì cả, nàng chọn ta, như vậy, nếu cuối cùng nàng phá sản, mất đi tất cả, ta cũng sẽ nguyện ý cùng trải qua mọi chuyện với nàng. Mặt khác, cảm ơn nhạc phụ đại nhân đã ủng hộ con rể, phần lễ gặp mặt này con rể liền nhận. Hiện tại lão bà ta lập nghiệp, rất thiếu tiền, vừa vặn có thể lấy về đưa cho nàng."
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt bỏ tấm chi phiếu một ức vào trong túi, sau đó không thỏa mãn hỏi:
"Nhạc phụ đại nhân, còn nữa không? Cho con thêm mấy chục tấm đi. Hiện tại Thanh Tuyết đang trong thời điểm gian khổ lập nghiệp, giống như ngài nói, đài truyền hình không có mấy chục ức vốn không cách nào chơi nổi, nhạc phụ đại nhân dứt khoát giải quyết một lần là được rồi, dù sao ngài cũng tài đại khí thô, không quan tâm số tiền nhỏ này, ta xin thay mặt Thanh Tuyết cám ơn ngài!"
Khuôn mặt bình tĩnh của Bạch Giang Hải rốt cục cũng biến sắc: "Không nghĩ tới ngươi lại là kẻ vô sỉ tham lam, không chỉ muốn có người, ngay cả tiền cũng muốn, còn chẳng biết xấu hổ mà đòi thêm tiền? Hơn 10 ức, sao ngươi không đi cướp đi?"
Hơn 10 ức, cho dù tập đoàn Bạch thị tài hùng thế hậu, nhưng nếu lập tức móc ra nhiều tiền như vậy chắc chắn sẽ thương gân động cốt, huống chi là cá nhân hắn ta?
"Cướp của người khác nào nhanh bằng ở đây xin nhạc phụ?" Lâm Bắc Phàm phản bác.
"Mấy chục ức không có sao? Vậy mười mấy ức hẳn phải có chứ? Mười mấy ức cũng không có, dù sao cũng nên có vài ức đúng không?" Lâm Bắc Phàm có chút không vừa ý: "Tuy rằng hơi thiếu một chút, nhưng méo mó có còn hơn không! Dù gì sau khi ngài chết đi, tiền của ngài cũng sẽ giao cho nữ nhi ngài, hay là hiện tại ngài cho luôn đi. Sau này ta và Thanh Tuyết có thể sống tốt, hẳn ngài chết cũng yên lòng, không phải sao?"
Bạch Giang Hải lạnh lùng nhìn Lâm Bắc Phàm, sau đó hung tợn phun ra một chữ: "Lăn!"
"Có vẻ như ngươi không muốn nói chuyện nghiêm túc với ta, ta cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với ngươi, nói tiếp chỉ làm ta càng thêm tức giận. Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ngươi ở cạnh Thanh Tuyết càng lâu sẽ càng nguy hiểm."
"Ngài muốn ra tay với ta?"
Bạch Giang Hải đứng lên, muốn rời đi: "Không, dù sao ngươi cũng là người trong lòng nữ nhi ta, dù cho ta có chán ghét ngươi thế nào đi nữa cũng sẽ không làm gì ngươi, nhưng những người khác chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi. Nữ nhi của ta rất xuất sắc, người ái mộ nó đếm không hết. Theo ta được biết, có mấy người thực lực không tệ, bọn hắn nhất định sẽ tới tìm tới ngươi. Còn có vị Lý thiếu bối cảnh thông thiên kia, ngay cả tập đoàn Bạch thị chúng ta cũng muốn nhượng lễ ba phần, là một nhân vật cực kì hung ác, có thể thủ đoạn của hắn ta sẽ không ôn hòa đâu. Cho đến, đợi tới khi ngươi có thể chống lại công kích của một đám đại thiếu gia ấy hãy gọi ta là nhạc phụ cũng không muộn!"