Chương 4: Ta có thể không biết xấu hổ, nhưng không thể giống ngươi!
Gần nhà Lâm Bắc Phàm có một công viên mới mở. Bởi vì vị trí đẹp lại gần trung tâm thành phố, mỗi ngày, người đến người đi vô cùng náo nhiệt, Lâm Bắc Phàm quyết định sẽ thí nghiệm ở nơi này.
Lâm Bắc Phàm ngăn một thanh niên đang đi rất vội vã: "Vị huynh đài này xin dừng bước, ta có việc cần thỉnh giáo!"
"Có phải thể chất của ngươi đang suy yếu không? Dường như rất dễ bị choáng váng, nhất là khi hoạt động mạnh và làm chuyện phòng the, thường sẽ cảm thấy mình lực bất tòng tâm, cảm giác như lao lực quá độ?"
Thanh niên kia há to miệng, vẻ mặt khiếp sợ: "Cao nhân đây rồi, sao ngươi biết được?"
Lâm Bắc Phàm bày ra vẻ cao thâm mạt trắc: "Đương nhiên là nhìn ra được."
"Ngươi nhìn ra bằng cách nào?" Thanh niên tinh thần phấn chấn.
"Nhìn tay trái của ngươi đi, có phải tay trái của ngươi thô to hơn ba vòng so với tay phải không ? Rõ ràng là "sóc lọ" nhiều dẫn đến tinh khí của bản thân hao mòn."
Người thanh niên kia: "... ĐCMM."
Sau đó, Lâm Bắc Phàm bị thanh niên này truy sát ba vòng trên đường phố.
...
"Mỹ nữ xin dừng bước, ta có việc thỉnh giáo!"
Bỏ rơi thanh niên yếu sinh lý kia, Lâm Bắc Phàm tìm tới một nữ tử có mái tóc dài phấp phới thướt tha.
Mỹ nữ có chút xấu hổ khi bị một anh chàng vô cùng đẹp trai gọi lại, nghi ngờ hỏi: "Ngươi gọi ta? Hình như ta và ngươi không quen nhau, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Tuy rằng lời nói có vẻ lạnh nhạt nhưng trong lòng nữ tử lại đang vui mừng hồi hộp. Chẳng lẽ anh đẹp trai này thật sự coi trọng mình sao?
Lỡ như hắn tìm mình vì muốn xin số điện thoại thì phải làm sao bây giờ?
Mình có nên cho hay không?
Hay là cho QQ?
Hoặc weibo nhỉ?
Lâm Bắc Phàm nghiêm trang nói: "Mỹ nữ, không nên nghĩ nhiều, ta là người đứng đắn. Ta chỉ muốn hỏi ngươi thử, dung mạo của ngươi đẹp như vậy, khuôn mặt tiêu chí như thế, vì sao nụ cười lại có vẻ cứng đờ? Có phải… ngươi đã đi phẫu thuật thẩm mĩ không?"
Mỹ nữ: "..."
"Mỹ nữ không nên hiểu lầm, ta không có ý ghét bỏ ngươi. Chỉ là ta thấy khí huyết trên mặt ngươi vận chuyển không thông thuận, ẩn ẩn có 7, 8 nơi bị tắc nghẽn, ta không thể chắc chắn nên mới mạo muội hỏi một lần!"
Mỹ nữ: "..."
"Ngươi.... cái tên khốn nạn đáng đánh này, đi chết đi!" Mỹ nữ hét lớn một tiếng, đá bay giày cao gót, giơ túi sách lên truy sát hắn.
"Mỹ nữ không nên căng thẳng, sẽ không tốt cho khuôn mặt!" Lâm Bắc Phàm vừa chạy vừa thuyết phục.
...
Bỏ xa nữ nhân đã từng phẫu thuật thẩm mỹ kia, Lâm Bắc Phàm đi tới trước mặt một người ăn mày bị gãy chân.
"Vị huynh đệ xin thương xót cho ta ít tiền đi, vì chữa trị cho bàn chân mà ta đã tiêu sạch tiền trong nhà, thê tử ta cũng chạy theo người khác, ta thực sự không cách nào làm việc, chỉ có thể ra đây ăn xin!" Tên ăn mày bị gãy chân vừa nói vừa chảy nước mắt.
"Chân của ngươi bị gãy thật sao?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Thật, ngươi nghĩ đi, đến chân ta cũng bị gãy mất rồi, ta còn lừa ngươi làm gì ?" Tên ăn mày gật gật đầu.
"Thật sự quá tốt!" Lâm Bắc Phàm nhanh như chớp cầm hộp đựng tiền của gã ăn mày này, bỏ chạy.
Tên ăn mày sửng sốt với tình cảnh đang diễn ra trước mắt mình. Sau đó, bỗng nhiên hắn ta đứng bật dậy, một đường truy sát hắn: "Ranh con, ngươi quay lại đây cho ta! Đó là tiền của ta!"
"Không phải ngươi nói chân ngươi bị gãy rồi sao? Sao còn có thể đuổi theo ta?" Lâm Bắc Phàm chạy nhanh hơn.
Tốc độ chạy của hắn có thể so với lính đặc chủng, khiến hắn có thể bỏ xa tên ăn mày đen đủi.
...
Lâm Bắc Phàm ngăn một người trung niên đang bày ra vẻ mặt chán chường.
"Thúc thúc, ta đã nhìn kỹ sắc mặt của thúc, theo ta đoán có phải thúc bị bệnh khó chữa trị không? Từ những gì ta nhìn được thì chỉ sợ vị trí tim và lá lách đã xảy ra vấn đề lớn!" Lâm Bắc Phàm nói rất lý lẽ, có phong phạm của cao nhân.
Ánh mắt người trung niên sáng lên, phảng phất như bắt được cái phao cứu mạng cuối cùng, trong lòng dấy lên một tia hy vọng hỏi: "Tiểu huynh đệ, sao tiểu huynh đệ có thể nhìn ra được? Tiểu huynh đệ chỉ liếc mắt đã nhìn ra bệnh trên người ta, đúng là cao thủ ở nhân gian! Vậy tiểu huynh đệ ngăn ta lại, chẳng lẽ là bệnh của ta còn có thể cứu được?"
Lâm Bắc Phàm cười ha ha một tiếng, sau đó nói: "Không nên hiểu lầm, ta ngăn thúc lại chỉ vì muốn nói cho thúc biết rằng, bệnh của thúc không cứu nổi đâu, nên an tâm đi chết đi!"
Người trung niên: "..."
"Tốt nhất là thúc nên tranh thủ thời gian viết di chúc, bằng không nếu muộn một chút sẽ hối hận không kịp đó!" Hắn lại nói thêm một câu khốn nạn.
Người trung niên: "..."
...
Toàn bộ công viên bị Lâm Bắc Phàm chơi đùa đến gà bay chó chạy.
Trải qua một phen thí nghiệm, Lâm Bắc Phàm tổng kết ra một chút kinh nghiệm.
Hắn phát hiện, trên thân thể người khỏe mạnh lục khí chiếm 80% trở lên, tỷ như trên người một đứa bé khỏe mạnh có lục khí chiếm đến 90% trở lên, mà Lâm Bắc Phàm thì lên tới 95%.
Tỉ lệ thấp hơn tiêu chuẩn này đã nói rõ thân thể ấy hoặc ít hoặc nhiều, nhất định là có vấn đề, tỉ lệ càng thấp bệnh trạng càng nghiêm trọng.
Lục khí thấp hơn 50% đồng nghĩa với thân thể người này đang lâm vào tình trạng vô cùng nghiêm trọng, có thể là bị bệnh nặng, ung thư hoặc bị trọng thương rất nghiêm trọng.
Nếu thấp hơn 20% đồng nghĩa với sinh mệnh đã lâm vào cảnh nguy cơ sớm tối, ở vào thời khắc hấp hối.
Trên thân thể nếu có nơi máu huyết lưu thông trì trệ hoặc có nơi bị hôi khí ngưng kết. Điều đó nói lên khu vực kia có vấn đề.
Lâm Bắc Phàm còn phát hiện, theo sự trưởng thành của con người, càng ngày càng tiếp cận với đại nạn của sinh mệnh. Cho nên lục khí bên trong cơ thể sẽ từ từ thiếu đi, hôi khí sẽ từ từ nhiều lên. Lấy ví dụ một ông lão, bạn đừng nhìn bình thường ông lão ấy chú ý bảo dưỡng và kiện thân, thoạt nhìn vô cùng cứng rắn. Trên thực tế, lục khí trong cơ thể ông ấy đã rất nhiều, có khả năng chỉ cần một cơn bệnh nhẹ cũng có thể đánh bại thân thể ông ấy.
"Vị tiểu huynh đệ này thật dẻo dai! Lão hủ đã quan sát ngươi nãy giờ, cũng nhìn thấy ngươi chạy vài vòng ở chỗ này mà hề thở hổn hển, thân thể tốt thật. Người trẻ tuổi có thân thể tốt như ngươi không nhiều đâu!"
Một giọng nói hùng hậu phát ra từ sau lưng Phàm ca.
Lâm Bắc Phàm quay đầu lại, trông thấy một lão nhân mặc đồng phục thái cực màu trắng ước chừng 60 tuổi đi nhanh tới trước. Người này an vị bên cạnh Lâm Bắc Phàm, cười ha hả nhìn hắn.
Trên trán lão nhân có chút mồ hôi cùng với trên thân tản ra nhiệt khí. Thoạt nhìn như lão nhân vừa mới tập thể dục xong, sau đó tìm một chỗ để nghỉ ngơi. Khi nhìn khắp chung quanh, chỉ có vị trí bên cạnh Lâm Bắc Phàm là có thể ngồi được.
Lâm Bắc Phàm theo thói quen sử dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật, sau đó mở miệng nói: "Lão nhân gia, thân thể ngươi cường tráng, ta xem ngươi đã chừng 60 tuổi, thế nhưng thân thể này có thể so với người trung niên chừng 40 tuổi."
"Tiểu huynh đệ thật biết nói chuyện!" Lão nhân cười ha ha một tiếng, giọng nói rất to: "Năm nay lão phu đã 76, đã có thể nói là bước một chân vào quan tài, thế mà ngươi lại nói lão phu mới 60 tuổi, hơn nữa thân thể còn chỉ mới 40 tuổi... Ha ha, đây là lời thoải mái nhất mà lão phu từng nghe qua! Hơn nữa lão phu nhìn ra được, ngươi nói lời này là thật tâm thật ý!"
Thoạt nhìn lão nhân này có chút không biết xấu hổ.
Nhưng Lâm Bắc Phàm lại càng không biết xấu hổ, thêm mắm thêm muối: "Đó là điều đương nhiên, ưu điểm lớn nhất của Lâm Bắc Phàm ta là thành thật, ăn ngay nói thật không thích gạt người, người khác đều thích gọi ta là tuấn tú lịch sự thành thật tiểu lang quân!"
Tên này còn nói đến mặt không đổi sắc.
"Ha ha... mới vừa khen ngươi một câu ngươi đã có thể nổ tung, tiểu tử ngươi thật không biết xấu hổ, thật quá vô sỉ, có chút phong phạm của lão phu năm đó!" Lão nhân chỉ Lâm Bắc Phàm, cười mắng.
Lúc này đến phiên Lâm Bắc Phàm không hài lòng: "Lão đầu, lão mắng ai đấy?"
Lão nhân tiếp tục cười ha ha: "Làm sao? Tiểu huynh đệ bị người khác chế nhạo một câu đã không chịu nổi rồi?"
"Nói nhảm, ai chịu nổi lão?" Lâm Bắc Phàm không khách khí nói: "Ta có thể không biết xấu hổ, nhưng ta không thể giống lão được!"