Chương 93: Đài trưởng đại chiến, vô cùng thê thảm!
Trong lòng có một ngọn lửa, đè nén nơi ngực, vô cùng khó chịu, muốn trút nó ra.
Nhưng vừa rồi hắn ta đã buông ngoan thoại, bây giờ quay về chẳng phải rất mất mặt sao?
Dù sao miệng lưỡi của nha đầu kia cũng quá lợi hại, hắn ta không muốn trở về chịu tội.
Cứ như vậy, hắn ta đành phải kìm nén hỏa khí, buồn bực đi lên phía trước, kết quả đâm vào ba người đang đi đến từ phía đối diện.
"Đây không phải phó đài trưởng Trương sao? Đi đường sao lại vội vàng vậy, xem sắc mặt cũng không dễ nhìn, giống như đã bị lửa đốt vậy, ngươi có chuyện gì không vui cứ nói ra, để chúng ta tham mưu cho ngươi, thuận tiện vui vẻ một chút?" Phó đài trưởng Tomato TV Triệu Ngọc Đống âm dương quái khí nói.
Nhắc tới mấy vị đài trưởng, bình thường vẫn luôn cạnh tranh ta chết ngươi sống, thù mới hận cũ có nhiều lắm, ai cũng không chào đón ai.
Hiện tại có cơ hội chế nhạo, Triệu Ngọc Đống càng không chút do dự ra tay.
Hỏa khí của Trương đài trưởng lập tức bốc lên, hắn ta nổi trận lôi đình: "Họ Triệu, ta đi đường nào liên quan gì đến ngươi? Sắc mặt ta có dễ nhìn hay không liên quan gì tới ngươi? Thức thời một chút thì cút ngay cho ta, hiện tại ta không vui, sợ ta không nhịn nổi sẽ động thủ!"
Lại dám bảo ta cút ngay?
Còn dám uy hiếp ta!
Sắc mặt Triệu Ngọc Đống hơi biến, trở nên cực kì khó coi.
Dù sao, hắn ta cũng là phó đài trưởng đài truyền hình nhất lưu, hơn nữa còn là phó giám đốc phụ trách mảng chương trình truyền hình, là tồn tại quyền cao chức trọng, có quyền lực ngang ngửa với tên họ Trương kia, vậy mà hắn ta bị người ta ức hiếp, lại dám tìm mình trút giận?
Ta không cần sĩ diện sao?
"Họ Trương, ngươi có bản lĩnh thì nói lại lần nữa! Ta không tin ngươi dám động thủ!" Triệu Ngọc Đống tức đỏ mặt nói: "Nói cho ngươi biết, người đã già thì thừa nhận già, thua thì chấp nhận thua, phải tự biết mình, đừng tưởng rằng ngươi là đài trưởng thì ai cũng phải nhường ngươi, dù Trái Đất không có ngươi vẫn sẽ quay, ngươi thua không nổi cho ai nhìn?"
Trương Vĩnh Quyền chỉ cảm thấy hỏa khí muốn xông thẳng lên trời, có xu thế không thể kìm nén được.
"Có bản lĩnh thì ngươi lặp lại câu vừa rồi một lần nữa?"
Triệu phó đài trưởng cười lạnh: "Nói thì nói, ta còn sợ ngươi sao? Ta không tin ngươi dám động thủ..."
Rốt cục Trương phó đài trưởng cũng không khống chế nổi, nổ cái đùng.
"Đi mẹ ngươi bức (1)!"
Một quyền hung tợn đập lên mắt Triệu phó đài trưởng.
"Ai u!" Triệu đài trưởng kêu lên đau đớn.
Kết quả vẫn chưa xong, thừa dịp Triệu đài trưởng không nhìn thấy và mọi người còn đang chấn động, Trương đài trưởng vung ra quyền thứ hai, đánh vào con mắt còn lại.
"A! Mắt của ta!"
Một lần này, Triệu đài trưởng biến thành mắt gấu mèo.
Nhìn thấy Trương đài trưởng tựa hồ còn muốn động thủ, người chung quanh biến sắc, bước lên phía trước giữ chặt hắn ta lại. Nhất là Liễu Sinh đài trưởng và Vương Luân đài trưởng ở gần hắn ta nhất, vội vã xông về phía trước giữ chặt Trương đài trưởng đang kích động.
"Lão Trương, ngươi đừng kích động, nếu tiếp tục đánh nữa lão Triệu sẽ trọng thương, ngươi cũng phải chịu trách nhiệm hình sự!"
"Lão Trương, ngươi phải khống chế cảm xúc của bản thân, nhanh xin lỗi lão Triệu!"
Kết quả, hai nam nhân trung niên sao có thể là đối thủ của Trương đài trưởng đang bị cơn giận bao phủ?
Không chỉ không kéo nổi, còn phải chịu một quyền.
"A! Lão Trương, ngay cả ta mà ngươi cũng dám xuống tay!"
"Đôi mắt ta mù rồi!"
Không thể không nói, Trương đài trưởng đánh quá chuẩn, đều chuẩn xác một phát đấm thẳng vào mắt, một lần này lại nhiều thêm hai người mắt gấu mèo.
"Họ Trương, ta không để yên cho ngươi!"
Triệu đài trưởng đã trở lại bình thường gầm lên giận dữ, không để ý tới đau đớn trên mắt, xông lên báo thù.
Kết quả trên mặt hắn ta bị tổn thương đương nhiên không phải đối thủ của Trương Vĩnh Quyền, lại bị KO liên tục, một khuôn mặt hoàn hảo bị đánh sưng vù, tiếng kêu rên liên hồi, nhưng Trương Vĩnh Quyền vẫn không bỏ qua.
"Hai vị đài trưởng, không cần đánh nữa, tổn thương hòa khí không tốt!"
"Hai vị đều là người có thân phận, tiếp tục đánh sẽ mất thể diện, không đáng!"
"Mọi người dừng lại trước, tỉnh táo!"
Một đám người kêu to đi lên can ngăn.
Đương nhiên, còn có người đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
"Hai lão gia hỏa này đã lớn tuổi vậy rồi, vẫn không kiềm chế được tính tình, ẩu đả nhau ngay giữa nơi công cộng, thực đúng là già mà không kính, ai!" Vũ Thiên Mị lắc đầu thở dài, cặp mắt lại trợn trừng lên, một bộ rất hưng phấn.
Quả nhiên là yêu tinh, xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.
"Sao đang yên đang lành bỗng nhiên đánh nhau? Đúng là phiền phức, ta phải ngăn cản..." Hứa Hán Kiệt sốt ruột, bận bịu đi lên ngăn cản.
Nơi này là công ty hắn ta, hắn ta là nhân viên, nếu mắt thấy mà không làm gì, nhất định sẽ bị xử lý.
Cho nên, hắn ta vội vàng xông tới.
Kết quả, không biết là chạy quá mau hay gì, thân thể hắn ta bỗng nhiên mềm nhũn, ngã xuống.
Lâm Bắc Phàm vừa vặn đỡ lấy hắn ta, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy, không sao chứ?"
"Không biết, dường như bỗng nhiên không còn sức lực, không biết có phải rút gân hay không..." Hứa Hán Kiệt lắc đầu cười khổ, nhìn tràng diện hỗn loạn bên kia, phát hiện mình không cách nào ngăn cản, thở dài.
"Nơi này còn ai đã hạ độc thủ với chúng ta?" Bỗng nhiên Lâm Bắc Phàm hỏi.
Võ Thiên Mị kinh ngạc, nói: "Có tới mười mấy đài truyền hình, nhưng kẻ cầm đầu là bốn nhà đài truyền hình nhất lưu, nếu không phải bọn hắn, 《 Phi Thành Vật Nhiễu 》 đã không bị chỉnh đốn."
"A." Lâm Bắc Phàm như có điều suy nghĩ gật đầu, sau đó trong mắt hôi sắc chợt lóe lên.
Lại có hai luồng tử thế hạ xuống, trút vào trong cơ thể hai người.
Phó đài trưởng Liễu Sinh vừa bị đánh một quyền chỉ con mắt hét rầm lên: "Họ Trương, ta có ý tốt khuyên ngươi, ngươi lại đánh ta! Ta không để yên cho ngươi, hôm nay có ngươi không có ta!"
Nói xong, hắn ta như hổ đói vồ mồi đánh về phía Trương Vĩnh Quyền.
Còn có phó đài trưởng Vương Luân, lúc này, hắn ta cũng tức đến bùng nổ: "Trương lão thất phu, không phải chỉ có ngươi mới có thể đánh quyền, ta cũng biết!"
Phó đài trưởng Vương Luân như con dã lang nhào tới.
Tạo thành tứ phương đại chiến, chiến đấu rất thảm thiết, kéo cũng kéo không nổi.
Trương Vĩnh Quyền lấy một địch ba, chung quy vẫn là quả bất địch chúng, rốt cục cũng bị hành hung, kêu rên liên hồi. Ba người khác tuy cùng chung mối thù, nhưng dù sao trên mặt cũng có thương, thực lực hơi kém, cũng bị Trương Vĩnh Quyền đánh lén thành công.
Bốn người càng đánh hỏa khí càng lớn, ra tay cũng càng ngày càng xấu xa, còn nhắm ngay mệnh căn tôn tử, khiến người nhìn mà phát lạnh...
Bốn người đánh tới khó phân thắng bại, kéo cũng kéo không nổi, người bên ngoài lo lắng hô lên: "Không cần đánh nữa, còn đánh nữa sẽ trọng thương!"
"Tất cả mọi người đều là đồng sự, đều là bằng hữu, đánh nhau tổn thương hòa khí!"
"Mọi người ngồi xuống nói chuyện có được không?"
Kết quả, một phó đài trưởng hảo tâm khuyên ngăn cũng bị loạn quyền đánh tới.
Kính mắt tan nát, mũi cũng chảy máu, bắn tung tóe lên áo.
Nhìn thấy tràng diện này, những người đang khuyên can khác cũng lui về. Dù sao người bị đánh cũng không phải bọn hắn, việc này vốn chẳng liên quan gì đến mình, bị tai bay vạ gió thì quá oan uổng.