Hai người đang chuẩn bị rời khỏi công ty giải trí Hán Đình thì Hứa Hán Kiệt đi theo ra ngoài, xin lỗi nói: "Lâm tiên sinh, Vũ đài trưởng, vừa rồi chiêu đãi không chu đáo khiến các ngươi bị sợ hãi, thật ngại quá!"
Hắn ta đang ám chỉ màn đánh nhau náo nhiệt hôm nay.
"Không sao, dù sao chuyện như vậy cũng không thể đoán trước, đụng phải chỉ có thể coi là xui xẻo." Vũ Thiên Mị nói.
"Nhưng thật sự là chúng ta không xử lý tốt..." Hứa Hán Kiệt tiếp tục xin lỗi: "Ta biết ngày mai các ngươi mới bay về, phải ngủ lại nơi đây một đêm, cho nên ta muốn mời hai người ăn một bữa cơm rau dưa để bày tỏ áy náy, ta biết có một nhà hàng tư phòng làm đồ ăn rất được ở gần đây, ta và bằng hữu ta thường đến đó ăn, ai cũng khen không dứt miệng!"
Lâm Bắc Phàm và Vũ Thiên Mị nhìn nhau, đúng là đêm nay bọn họ chưa có chỗ đi, hiện tại có người mời khách, hơn nữa thoạt nhìn Hứa Hán Kiệt cũng không đáng ghét, dĩ nhiên bọn họ sẽ không khách khí.
"Được, vậy làm phiền ngươi."
Hứa Hán Kiệt vui mừng: "Không phiền, là vinh hạnh của ta mới đúng!"
Cứ như vậy, dưới sự dẫn dắt của Hứa Hán Kiệt , mấy người đi tới nhà hàng tư phòng yên tĩnh để ăn cơm.
Hứa Hán Kiệt rất biết làm người, hắn ta bố trí hai bàn, một bàn nhỏ một bàn lớn, bàn nhỏ là cho bọn họ, bàn lớn là cho hai bảo tiêu của Lâm Bắc Phàm, hai bàn cách nhau một bình phong, vừa vặn không xa không gần.
Không giống tên Ngô Phi Phàm kia, thoạt nhìn tao nhã lịch sự nhưng thực ra ngạo mạn khinh người, vừa gặp mặt đã chỉ nhìn chăm chú vào đại mỹ nhân Vũ Thiên Mị, hoàn toàn xem nhẹ Lâm Bắc Phàm bên cạnh, chỉ thiếu điều viết ba chữ "ta háo sắc" lên mặt.
Mời người khác ăn cơm chính là mời người khác ăn cơm, chuyện đơn giản như vậy có khó sao? Cứ nhất định phải như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhấn mạnh bản thân là con trai người nào, còn chơi sáo lộ... Một chút chân thành cũng không có.
Vẫn là Hứa Hán Kiệt này tốt, đối xử với mọi người chân thành không làm bộ, mỗi một phương diện đều chú ý đến, là một người EQ rất cao. Chỉ tiếc phương diện khác không tốt lắm, nếu không hắn ta đã sớm có thể ăn sung mặc sướng rồi.
Không thể không nói, mùi vị đồ ăn trong nhà hàng tư phòng mà Hứa Hán Kiệt bố trí rất ngon, ngay cả Lâm Bắc Phàm lấy được chân truyền của Trù Thần cũng ăn thêm mấy miếng, bày tỏ đồ ăn ngon vô cùng.
Vũ Thiên Mị cũng ăn không ít, cười khanh khách nói: "Đồ ăn nhà hàng tư phòng này thật rất ngon, có mùi vị đặc biệt, sắp đuổi kịp tài nấu nướng của vị bên cạnh ta rồi."
"A, Lâm tiên sinh rất giỏi nấu ăn sao?" Hứa Hán Kiệt lập tức cảm thấy kỳ lạ.
Lâm Bắc Phàm khiêm tốn nói: "Vẫn được, cũng chỉ mạnh hơn đầu bếp khách sạn bình thường một chút thôi, miễn cưỡng có thể ăn vào."
Hứa Hán Kiệt: "..."
Đại ca, ngươi đang khiêm tốn sao?
Võ Thiên Mị che miệng cười: "Tuy hắn nói chuyện luôn không đứng đắn, nhưng đó đều là nói thật. Ta đã từng ăn đồ ăn của rất nhiều đầu bếp các khách sạn, còn có rất nhiều món của Michelin, nhưng vẫn cảm thấy đồ ăn hắn làm là ngon nhất."
Hứa Hán Kiệt lập tức mời rượu: "Cao nhân, ta bội phục nhất là người biết làm đồ ăn, bởi vì những người này không bao giờ chết đói được!"
Mấy người lập tức cười ha ha.
Trong lúc đó, Hứa Hán Kiệt liên tiếp lời hay ý đẹp, nói đến mọi người thoải mái cười to.
Hơn nữa hắn ta còn có kiến thức rộng rãi, chuyện gì cũng có thể tiếp được.
Tuy mấy người vừa quen biết, lại cảm thấy như bạn tri kỷ, nói chuyện không hết đề tài, vô cùng ung dung tự tại.
Mọi việc đều thuận lợi, luôn chú ý đến mọi người, EQ vô cùng cao... Thật đúng là nhân tài, phải là siêu nhân tài mới đúng.
Nếu tìm một người để mô phỏng, chắc chắn phải nhắc tới Hà Cảnh Hà lão sư.
Ngoài khả năng dẫn chương trình chuyên nghiệp hạng nhất, khả năng giao tiếp của Hà Cảnh lão sư cũng suất sắc không kém, hơn phân nửa người trong ngành giải trí đều là bạn của hắn ta, đi tới chỗ nào cũng có người quen, loại năng lực này rất trâu bò.
Đài truyền hình Hồ Nam có thể phát triển tốt như vậy, trong đó không thể bỏ qua công lao của Hà Cảnh lão sư.
Lâm Bắc Phàm giật mình, lên tiếng mời chào: "Hứa tiên sinh, ngươi có từng cân nhắc đến việc đổi hoàn cảnh làm việc không? Hiện tại Tinh Quang chúng ta đang phát triển nhanh, cần nhân tài ở mọi phương diện trong xã hội, nhất là kiểu đại nhân tài giống Hứa tiên sinh đây."
Vũ Thiên Mị cũng động lòng, mong đợi nhìn về phía Hứa Hán Kiệt.
"Vẫn là thôi đi, hiện tại lão đông gia* rất tốt với ta, ta cũng chưa từng cân nhắc đến chuyện tới nơi khác phát triển, cho nên chỉ có thể cự tuyệt ý tốt của Lâm tiên sinh." Hứa Hán Kiệt khó xử cự tuyệt.
*Lão đông gia: một từ vựng tiếng Trung với cách phát âm là lǎo dōng jiā, được hiểu là người chủ trong nhiều năm, người chủ cũ.
Lâm Bắc Phàm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Hứa Hán Kiệt này không chỉ có năng lực giao tiếp xuất sắc, hơn nữa còn là người rất nhớ tình cũ, hết sức trung thành. Từ khi hắn ta bước vào ngành giải trí vẫn luôn làm cho công ty giải trí Hán Đình, đã gần 20 năm, cho dù hiện tại lăn lộn nửa vời nhưng hắn ta vẫn không rời khỏi.
"Cái này ta hiểu. Nếu Hứa tiên sinh có ý định có thể gọi cho ta bất cứ lúc nào, ta sẽ chờ ngươi." Lâm Bắc Phàm không có danh thiếp, chỉ có thể ghi số điện thoại mình lên giấy.
Hứa Hán Kiệt trịnh trọng tiếp nhận tờ giấy này, sau đó xếp nó thật ngay ngắn bỏ vào ví tiền của mình.
Sau khi cơm nước no nê, Hứa Hán Kiệt cười khổ nói: "Thật ra lần này ta muốn mời hai vị ra đây, cũng xuất phát từ một chút chuyện cá nhân."
"A, chuyện gì?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
Hứa Hán Kiệt lấy một văn bản từ trong ba lô mang bên người ra, đưa cho Lâm Bắc Phàm, nói: "Đây là kịch bản một vị bằng hữu ta viết, hắn ta nhờ ta đưa cho ngươi xem, hy vọng có thể kiếm được chút vốn đầu tư."
"Sao lại đưa cho ta?" Lâm Bắc Phàm kinh ngạc, nhìn thoáng qua mỹ nữ bên cạnh, nói: "Vị kế bên ta là phó tổng của Tinh Quang, còn quản lý tiết mục, sao ngươi không đưa cho nàng mà lại đưa cho ta?"
Hứa Hán Kiệt cười ha ha một tiếng: "Hiện tại ngành giải trí ai mà không biết ngươi là thần tài nổi danh như cồn, là ngọn đèn chỉ đường của vô số nhân viên ngành điện ảnh truyền hình, đặc biệt là những đạo diễn mới vào nghề muốn tìm người đầu tư!"
"Chuyện này ta cũng biết rõ!" Võ Thiên Mị cũng cười: "Còn nhớ lúc trước ngươi đã đầu tư cho [ Chung Cư Tình Yêu ] như thế nào không? Hiện tại theo độ nổi tiếng của [ Chung Cư Tình Yêu], hai người Chu Chính và Uông Nguyên cũng hot lên, tham gia rất nhiều tiết mục, sau đó lúc nào bọn họ cũng nói chân thành cảm ơn người nào đó, nếu không phải người nào đó có con mắt tinh tường, bọn họ đã không có ngày hôm nay!"
"Vậy cũng không đến mức như thế..." Lâm Bắc Phàm dang tay ra.
"Mấu chốt nhất là, quá trình ngươi đã đầu tư cho bọn họ thế nào cũng được người ta nhắc tới say sưa." Vũ Thiên Mị tiếp tục cười: "Nghe nói lúc trước, người nào đó chỉ nhìn thoáng qua kịch bản đã quyết định bỏ ra 2000 vạn tiến hành quay phim, vô cùng hào khí! Hơn nữa, trong quá trình quay phim người nào đó còn không tham gia quản lý việc nội bộ, để mặc đạo diễn toàn quyền xử lý, cho quyền hạn rất lớn. Cuối cùng thuận lợi quay xong phim truyền hình, còn cho hồng bao lớn, hơn nữa mỗi tuần đều cho... Ngươi nói xem, biết tìm được người đầu tư tốt như vậy ở chỗ nào đây?"
Lâm Bắc Phàm: "..."
"Quan trọng hơn nữa, quay xong phim truyền hình không cần lo vấn đề phát sóng. Chỉ cần ngươi thổi chút gió bên tai lão bà Bạch nữ thần tiếng tăm lưng lẫy, cho dù phim truyền hình đó có rách nát cũng sẽ được phát sóng."
Lâm Bắc Phàm: "..."
"Ngươi nói thẳng ta là bại gia tử chẳng phải xong rồi sao?" Lâm Bắc Phàm bó tay.
Vũ Thiên Mị sửa lại nói: "Không thể nói như vậy, bại gia tử là phá tiền, kết quả ngươi lại kiếm tiền, mặc dù có thể là do thành phần vận khí, nhưng ngươi thật sự đã kiếm được tiền, cho nên không thể gọi là bại gia tử được."
Hứa Hán Kiệt hớn hở nói: "Cho nên, bây giờ bên ngoài đều lan truyền, rất nhiều người mới đều muốn tranh cướp giành giật cơ hội được gặp ngươi một lần, hoặc là đưa kịch bản tới trước mặt ngươi, nói không chừng sẽ được ngươi nhìn trúng, đầu tư ngay cũng nên?"