Đường Trì vừa chen vào ga tàu điện ngầm không lâu, cô đi chuyển đến trường đại học của mình.
Đông người quá, đến đây đều là sinh viên đại học trở lại trường xen lẫn với những người đang làm việc ,tan ca vào thời điểm này nếu không phải nhờ sự linh hoạt vốn có của cô ấy làm sao cô ấy có thể vượt qua vòng vây chặt chẽ trên cái gọi là tử thần của tàu điện ngầm và thuận lợi chen chúc hết tàu điện ngầm này đến tàu khác mà không boa giờ chậm trễ trong thời gian cao điểm.
Khi lấy điện thoại ra, cô nhìn thấy cuộc gọi đến của Cố Lâm Tranh khiến cô có chút bối rối.
Cô không biết Cố Lâm Tranh sao lại đột nhiên gọi điện cho mình, trong ký ức của nguyên chủ thì căn bản không có chuyện gì cả ngoại trừ đây là lần đầu tiên Cố Lâm Tranh hẹn cô gặp mặt.
Cô muốn gọi tên đầy đủ của Cố Lâm Tranh ngay lần đầu tiên trả lời điện thoại nhưng ngay lập tức cô nhớ ra rằng hai người đã kết hôn rồi, gọi bằng cả họ tên không phải là quá xa lạ sao?
Nhưng miệng phản ứng nhanh hơn não, chỉ là khi gọi ra họ thì lập tức sẽ gọi ra tên.
“uhmmm, là em”
Giọng nói có chút nhẹ nhàng, cảm giác lời nói rất gọn ghẽ.
Những người như vậy đã quen với việc ban hành mệnh lệnh và được sinh ra với đầy kiêu ngạo độc tôn.
Đây vẫn còn 3 trạm nữa mới đến được thành phố của trường đại học, Đường Trì bị chèn ép ở mép ngoài cùng rồi, chèn ép bên cạnh một nhóm sinh viên đại học và một vài nhân viên văn phòng.
Những sinh viên đại học xinh đẹp trong thành phố không hề ít, nhiều người trờ lại trường học nhưng hầu hết họ đều ưa nhìn và hiếm khi đến chen chúc trên tàu điện ngầm, đặc biệt là Đường Trì với ngoại hình được xem là khá dễ thương.
Cô ngửi thấy mùi cơ thể khác nhau của những người xung quanh hơi khó chịu, kể từ khi chính thức giành được danh hiệu vô địch, cô ấy quên mất mình đã không chen lấn tàu điện ngầm bao lâu rồi, đặc biệt là nhìn thấy dáng vẻ tươi tắn mềm mại của cô ấy, nhìn dễ thương đến muốn bắt nạt, bên cạnh còn có một cậu nhóc rõ ràng đang cố tình chèn ép cô ấy
Giọng nói trời sinh của Cố Lâm Tranh dường như xua tan đi phần nào khói mù trong cái môi trường này nhưng vẫn không ngăn được ánh mắt của Đường Trì hướng về người con trai bên cạnh cô, có lẽ là bởi vì ánh mắt của cô quá đáng sợ nên anh ta cũng tự biết rằng mình đã sai rồi vắt sang một bên khác.
Sau đó nghe thấy Đường Trì nhẹ giọng trả lời điện thoại: “uhmm, anh tìm em có việc gì thế?”
a……thật là ngoan !
Giống như kiểu người tròn trịa ,mềm yếu rất được lòng người.
Nguyên bản sự rút lui của nam sinh đó lần nữa cái ác lại sinh ra, dồn nén Đường Trì .
Đặc biệt là anh ta đeo kính trông rất hiền lành, khuôn mặt bình thường như một người lương thiện khiến người ta không thể tưởng tượng được ý nghĩ xấu xa trong lòng hắn
“Cố Lâm Diệp nói em và cậu ta cãi nhau à.”
Cỗ xe rung chuyển lắc lư, ngay lúc đó, người đàn ông đeo kính cận đã dựa sát vào Đường Trì, áp chặt quá, thân xe lắc mạnh anh ta càng mượn thế để dựa lên người Đường Trì, mặt của hắn chỉ còn cách vài centimet nữa thôi là chạm vào mặt Đường Trì rồi, khoảng cách ở gần đó Đường Trì dường như có thể ngửi thấy trong miệng hắn có một mùi hôi thối rất lạ.
Tay hắn cũng nắm lấy eo của Đường Trì, ngay lúc đó, Đường Trì dựng đứng cả người, sởn cả tóc gáy, cả người như sắp nổi da gà , linh hồn run lên, ngay cả lời nói trực tiếp của Cố Lâm Tranh nghe cũng mơ hồ.
Mặc dù người con trai đeo kính cố tình rút lui nhưng vẫn thấy ghê tởm 1 câu: “ xin lỗi nhé, xin lỗi nhé……”
Đường Trì ngay lập tức trấn tĩnh lại: "Cố Lâm Tranh, chờ một chút nhé, em ở hơi vội…”
Cố Lâm Tranh chưa kịp phản ứng gì Đường Trì đã cúp điện thoại luôn.
Sau đó dưới cái nhìn đôi mắt biết cười của người con trai đeo kính, lớn tiếng mắng: “Chết tiệt, nếu mày dám động đến bố mày nữa, cái thứ SB này, hôm nay ba chân mày sẽ cho mày triệt đi, tin hay không ?”