Cô ấy tên là Hàn Điềm, là người ở Đế đô, điều kiện gia đình khá giả.
Người còn lại được gọi là Tái Văn Văn, đến từ thủ đô ma thuật.
Đúng vậy, đó là một cái họ kỳ lạ, cộng với cái tên do người trong gia đình đặt cho cô ấy, không thêm chữ Văn lặp lại, rất giống với cách phát âm của từ đơn số bảy trong tiếng Anh, vì vậy ký túc xá chỉ đơn giản gọi cô ấy là Tiểu Thất.
Là Hàn Điềm chào hỏi Đường Trì.
Hàn Điềm là người địa phương, hơn nữa thuộc loại trong gia đình có điều kiện vô cùng tốt. Nhưng vì tính tình trong sáng lại hào phóng, quan hệ với Đường Trì cũng không tệ.
Đường Trì gật gật đầu, lần đầu bước vào ký túc xá, đặt mì tiết vịt lên bàn Nghê Tiệp Nhã: "Phở tiết vịt của cậu chỉ có 15 tệ, cậu chuyển khoản hay đưa tiền mặt cho tớ?"
Câu nói này khiến Hàn Điềm vừa quay đầu đi lau mặt sau khi chào hỏi cô liền quay đầu lại, có chút kinh ngạc.
Đường Trì nói quá tự nhiên rồi.
Chính vì quá tự nhiên nên hoàn toàn không khiến người ta cảm thấy có điều gì bất ổn cả.
Tuy nhiên, trước đây cô đều ngại mở miệng nói chuyện này?
Hàn Điềm cũng biết tính cách của Nghê Tiệp Nhã, từ trước đến nay cô không bao giờ coi thường những bạn học có hoàn cảnh không tốt, chỉ cần tính cách của người đó không có vấn đề gì, cô ấy sẽ đối xử bình đẳng với họ.
Nhưng đây là Nghê Tiệp Nhã, theo như cô biết, điều kiện gia đình chắc chắn không tồi. Không nói giàu sang đến mức nào, trên người ngẫu nhiên cũng có một vài nhãn hiệu nổi tiếng, mỹ phẩm dưỡng da được sử dụng đều là nhãn hiệu xa xỉ nhẹ. Sao có thể keo kiệt với bạn?
Đường Trì mấy lần đem cơm cho cô ta, Hàn Điềm chưa từng thấy Nghê Tiệp Nhã nhắc gì tới chuyện chuyển trả cho Đường Trì.
Đường Trì không nói, cô chỉ coi như không xảy ra chuyện này.
Hàn Điềm mấy lần muốn lên tiếng khiến Nghê Tiệp Nhã đưa tiền trả cho Đường Trì, sau này nghĩ đến bản thân Đường Trì đã ngại không nhắc đến, cô ấy làm sao có thể đi nhắc tới?
Nhưng lần này, Hàn Điềm thực sự bị sốc.
Nghê Tiệp Nhã cũng rất sốc, cô ta thật sự không ngờ Đường Trì mới đến, việc đầu tiên cô làm là yêu cầu cô ta đưa tiền.
Sắc mặt cô ta không tốt, lấy điện thoại ra: "Tớ sẽ chuyển khoản cho cậu...... Thật là, cậu sợ tớ không trả cho cậu sao?"
Lời phàn nàn này khiến Hàn Điềm nghe có chút âm thanh râm ran, còn Tái Văn Văn ở bên cạnh thì ngơ ngác nghe theo.
Bất quá, Đường Chí vô cùng tự nhiên trả lời: "Ừ, mấy lần trước không phải cậu chưa đưa cho tớ sao?"
Ngê Tiệp Nhã: “……”
Hàn Điềm: “……”
Chị em tuyệt vời, sau một chuyến về nhà đã thay đổi linh hồn rồi?
Phải biết Đường Trì trước kia mềm mỏng dễ thương, xem ra hay bị bắt nạt. Cũng có đức tính giống như Tái Văn Văn, nhưng Tái Văn Văn được gia đình bảo vệ rất tốt, dưỡng dạy thuần khiết, cái gì cũng không hiểu.
Đường Trì là một trong những người thuộc loại da mặt thực sự mỏng, gặp chuyện cũng không nói được lời nào. Vì vậy là một người trong kí túc xá thường xuyên bị Nghê Tiệp Nhã lợi dụng.
Tại sao hôm nay lại đổi tính rồi?
Nghê Tiệp Nhã da mặt dù có thêm dày cũng không kìm được. Cô ta bị câu nói này kích động đến dây thần kinh xấu hổ rồi, " Bao nhiêu tiền, tớ trả luôn cho cậu?"
Đường Trì mím môi suy nghĩ một hồi, Nghê Tiệp Nhã cho rằng cô ấy cảm thấy bản thân đã nói hơi quá rồi, phải nói ngại quá tớ đùa thôi. Kết quả là sau vài giây Đường Trì mới mở lời: "Tớ không nhớ lắm, cộng thống kê tổng cộng trả tớ một triệu đi."
Nghê Tiệp Nhã: “…….”
Hàn Điềm gần như không cười thành tiếng.
Nghê Tiệp Nhã dùng một chút lực mạnh gõ vào màn hình điện thoại, sau đó nói: "Chuyển rồi."
Đường Trì đặt trà sữa lên bàn cô ta, Nghê Tiệp Nhã to tiếng đáp lại một câu: "Tớ không nói tớ cũng muốn trà sữa!"
Đường Trì liếc nhìn cô ta một cái, cười như không cười, "Tớ không nói cậu phải đưa tiền, tớ mời cậu uống."
Khuôn mặt của Nghê Tiệp Nhã ngay lập tức đỏ bừng lên.
Hàn Điềm nhìn Đường Trì với cặp mắt khác, Đường Trì đi về phía giường của mình, một bên cười giải thích với đám người Hàn Điềm: "Cậu và Tiểu Thất không uống trà sữa, nên tớ không mang cho hai người."