Đường Trì hoàn toàn không lấy lòng Chu Linh Thải, cùng lắm là coi anh ta là bạn của Hàn Điềm.
Đến ký túc xá, cô ấy đặt cái hộp xuống, thẳng thắn nói :”Hàn Điềm, vừa mới gặp bạn của cậu Chu Linh Thải ở dưới lầu ý, cậu ta nhờ tớ mang lên đưa cho cậu đấy.”
Hàn Điềm đang đắp mặt nạ ở trên giường, nghe thấy những lời đó, hơi ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc :” Chu Linh Thải?”
Đường Trì gật đầu, Hàn Điềm khựng lại nói :” sau này đừng để ý đến hắn ta nữa nhé .”
Đường Trì chỉ “uhmm” lên một tiếng :” hắn ta nói là bạn của cậu nên tớ mang nó đưa cho cậu thôi, sao thế, cậu và hắn ta có quan hệ không tốt à ?”
“ Cũng không phải là không tốt nhưng S………B…..” Hàn Điềm do dự một chút, liền thay đổi cách nói :” hắn ta và chúng ta không chơi được đâu, tên khốn này nhất định là đang có ý đồ gì khác rồi, lần sau nếu gặp hắn thì mặc xác hắn nhé và nói rằng không có thời gian.”
Câu này Đường Trì nghe cũng đã hiểu.
Trên thực tế có thể thấy Đường Trì và hắn cũng không cùng đẳng cấp.
Thực ra chỉ cần nhìn vẻ mặt của anh ta, Đường Trì đã cảm thấy Chu Linh Thải thuộc loại biết chơi và Hàn Điềm cũng là kiểu chị cả hướng ngoại, người quen trong và ngoài trường cũng không phải là ít , vì thế Hàn Điềm cũng có ý nói thế giới của cô và Đường Trì không giống nhau bởi lẽ Đường Trì là một cô gái ngoan.
Đường Trì gật đầu, ngồi xuống cạnh giường bắt đầu xem xét đồ đạc của nguyên chủ Đường Trì.
Cuộc sống khi quen rồi thì khoảng cách chênh lệch sẽ không lớn nữa, chủ yếu là phương diện tính cách cho nên Đường Trì cũng không cảm thấy khó chịu.
Hàn Điềm nhìn Đường Trì, cô luôn cảm thấy Đường Trì hôm nay có gì đó rất lạ.
Lúc này điện thoại của Đường Trì vang lên.
Nhìn thấy cuộc gọi đến, cô có chút đau đầu, nếu là lúc trước khi ai gọi đến cô đã không muốn nghe rồi, nhưng lần này lại chính là bố mẹ.
Tuy rằng cùng là cha mẹ, nhưng dù sao cũng là cha mẹ của thời gian và không gian khác, Đường Trì trong lòng vẫn có chút cảm xúc không thể giải thích được
Cảm thấy có chút không tự nhiên.
Nhưng cũng không thể không nghe được.
Do dự một lúc, ĐườngTrì vẫn nghe máy.
“ Nhãi con, làm sao mà nghe máy muộn thế, con bị ai cướp à?”
Ngay khi điện thoại được kết nối, Đường Trì đã bị sốc bởi những lời chào hỏi ân cần và quen thuộc của cha mình: “ bố, bố vẫn cứ lo bò trắng răng.”
Đúng, đây chính là bố của cô ấy, người mà lúc nào cũng lo lắng cho cô ấy là bị người ta cướp và đánh.
Nhưng lúc trước bố lo lắng là tôi đánh người, còn bây giờ đổi thành nguyên chủ, thay đổi rồi thì ông ấy lo lắng Đường Trì này sẽ bị người cướp, dù gì thì cũng là con gái yêu của ông ấy mà.
Trong phút chốc Đường Trì như thả lỏng cõi lòng.
Mặc kệ như thế nào đi nữa, thực ra bố mẹ thì đều như vậy, cho dù Đường Trì có thay đổi thì bố mẹ cũng có gì thay đổi.
Giờ đây cô cũng không biết tại sao mình lại xuyên không nữa, tốt hơn hết là an toàn.
Ở một khía cạnh nào đó, tính cách của cô ấy so với nguyên chủ nhẫn tâm hơn nhiều.
“Bố, cái này không càn phải quan tâm con đâu……”
Biết rằng là quan tâm đến cô, giọng điệu của cha Đường đầy lo lắng – cũng là giọng điệu của 1 người cha già :” Con và Lâm Tranh mới kết hôn, bố nghe nói con hôm nay đã trở lại trường à ? Làm sao không dành nhiều thời gian với Lâm Tranh hơn ?”
Đường Trì lấy lòng bàn tay cào lên khăn trải giường, ánh mắt có chút rối rắm :” anh ấy đi làm rồi thì con đi học……”
Hàm ý chính là anh ấy cũng đâu dành nhiều thời gian cho cô đâu.
“ Thế con học đã có gì chưa?”
Giọng điệu của người cha già có vẻ không tin Đường Trì cho lắm: “thiết kế mỹ thuật hoa viên thì có tiền đồ gì chứ, chẳng lẽ sau này ta còn trông chờ vào mấy chậu cây cảnh con trang trí sao?”
Đường Trì: “………”
Đây thật sự là cha .
Cô cũng thật hiếm gặp, có một người cha không tin mình như thế, cô ấy không thể phát triển tính cách của nguyên chủ là một cô gái ngoan hiền được.