Cô ấy thật sự không biết trả lời Cố Lâm Tranh như thế nào, mối quan hệ có 2 người đang dần trở lên khó xử có phải không?
Đường Trì của lúc trước có thể âm thầm vui vẻ, dù sao cũng là tin nhắn của người yêu gửi cho cô, lúc này Đường Trì có chút u sầu.
【Đã đến lúc phải luyện tập, chạy bộ buổi sáng là một thói quen tốt】
Những câu thoại không ngượng ngùng hay xấu hổ chỉ là thoạt nhìn rất bất lịch sự lại không tìm được từ nào thích hợp để trả lời.
Đường Trì không còn cách nào khác, chỉ có thể trả lời một dòng duy nhất và những người hiểu nó sẽ tự nhiên biết rằng đây là ý để kết thúc vấn đề.
【uhmmmm】
Vẫn không quên thêm 1 dấu chấm than , cố tình để Cố Lâm Tranh cảm thấy rằng cô đang lạnh lùng, thờ ơ.
Quả nhiên, đã 10 phút rồi mà điện thoại vẫn chưa có phản ứng gì, Cố Lâm Tranh chính là sẽ không trả lời lại.
Đường Trì thở phào nhẹ nhõm.
Đồng hồ cũng điểm 7 rưỡi, giường bên ngoài có động tĩnh, Tái văn Văn cởi chăn bông ra, vẻ mặt ngơ ngác ngồi dậy, điều này khiến Đường Trì đột nhiên thấy giật mình.
Đường Trì đảo ánh mắt qua : “ Tiểu thất, tỉnh rồi à? Còn sớm mà.”
“Sớm……”
Tái Văn Văn với giọng nói buổi sáng lười biếng và giọng điệu lém lỉnh như một chú mèo con : “ Cậu làm sao mà tỉnh sớm thế à? Trì Trì ?”
Vốn dĩ vừa mới tỉnh dậy, lại nghe thấy giọng điệu mệt mỏi đó, Tái Văn Văn giọng nhẹ nhàng như Lolita (cô gái dễ thương) , giọng điệu dài như vậy, Đường Trì cảm thấy cả người run lên
Muốn chết quá đi.
Mới sáng sớm, ai có thể ngăn cản chứ……
Đường Trì tỏng lòng thầm niệm A di đà phật, sau đó nói : “ dậy đi chạy đi, từ hôm nay sẽ bắt đầu tập thể dục”
“ohhh…..”
Tái Văn Văn tỏ ý hiểu chuyện, cũng không tò mò nữa, cô vò đầu bứt tai, tóc rối tung, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, lăn người ra khỏi giường đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Tại thời điểm này, là một sinh viên đại học, Tái Văn Văn cũng là thức dậy sớm.
Đường Trì suy nghĩ một lúc, nếu Tái Văn Văn tham gia cuộc thi Châu u, thì cô ấy đã đi đào tạo ở nước ngoài ?
Rốt cuộc trong trí nhớ của nguyên chủ, Tái Văn Văn đúng là một người từ nước ngoài chuyển về Trung Quốc nhưng nếu nhớ không nhầm, quốc tịch của cô lẽ ra không được chuyển về.
Suy cho cùng, chuyển ra ngoài thì dễ nhưng chuyển quốc tịch lại rất khó.
Tái Văn Văn hiện tại cũng không nổi tiếng, có lẽ là vẫn chưa thi đấu bởi vì nếu tham gia vào những trận đấu kiểu như này chỉ cần giành được giải thưởng thì cái việc chuển quốc tịch đương nhiên cũng dễ rồi. Rốt cuộc cũng là giành vinh quang về cho đất nước mà thôi.
Trước khi Đường Trì xuất hiện, sức chiến đấu của Hoa Quốc luôn ở mức trung bình trên thế giới, quán quân cũng có.
Hiện tại ở thế giới này, Hoa Quốc không mặn mà lắm với ngành chiến đấu nhưng cũng có một số câu lạc bộ chiến đấu có tiếng nhưng thực sự không có ai giành được chức vô địch đối kháng hạng nặng nhất của UKG
Chỉ là hiện tại thân phận của cô quá bình thường, không thể đột nhiên hỏi Tái Văn Văn xem có luyện chiến đấu hay không, dù sao thì người bình thường sẽ không bao giờ nghĩ rằng Tái Văn Văn sẽ là một cao thủ chiến đấu
Ở đại học, biểu hiện của cô ấy cũng rất bình thường, thậm chí không để ý đến các cuộc thi đấu, ngày ngảy chỉ xem hoạt hình.
Hơn nữa đánh nhau cũng là điều cách xa với cuộc sống của những học sinh này, ngoại trừ thỉnh thoảng có thể nhìn thấy thi đấu nhưng e rằng sẽ không có người chú ý tới.
Nghĩ tới đây, Đường Trì nghĩ rằng Đế đô nên có một sân huấn luyện chiến đấu đặc biệt chỉ là cô ấy phải trả phí đăng ký, nếu muốn bắt đầu luyện chiến đấu thì chỉ có thể đến loại sân tập này. Đó là lệ phí đăng ký tương đối đắt, khoảng 100.000 một năm, nếu loại trừ Cố gia , Đường Trì chắc chắn sẽ không có nhiều tiền như vậy.