Gần trưa, Đường Trì khoác một chiếc ba lô, khoác chiếc áo ngoài lông vũ màu đen, mặc một chiếc quần dài bó sát bằng lông cừu sẫm màu, đi đôi bốt len màu be dài đến mắt cá chân và một chiếc khăn quàng cổ mà mẹ Cố Lâm Tranh mua tặng. Tóc dài ngang vai, chuẩn bị đầy đủ và ra khỏi trường.
Đây là bộ trang phục giữ ấm cơ thể với chỉ số cao nhất.
Suy cho cùng, những người sinh năm 1990, đã nhiều tuổi rồi, thân hình mỏng manh không thể chịu được lạnh giá.
Đường Trì ánh mắt đảo qua một tiểu cô nương mặc váy ngắn màu đen ở cổng trường, ngày đông giá rét vẫn lộ ra đôi chân, trong mắt hiện lên một tia kính phục đối với dũng sĩ.
Đây là thế giới mà cô chưa bao giờ có thể hiểu được, có lẽ những người này được sinh ra với thuộc tính phản ma thuật - rất có khả năng chống lại giá rét.
***
Đến địa điểm đã hẹn với Phương Thương Mậu, Đường Trì bấm vừa chính xác thời gian, chỉ đến sớm một phút.
Mà từ bên ngoài trong nháy mắt cô liền nhìn thấy Phương Thương Mậu rồi.
Đây là một quán ăn nhỏ đơn giản, không có gì đặc biệt, có lẽ là một cửa hiệu lâu đời tồn tại ở đế đô. Phương Thương Mậu vẫn còn có một thuộc tính, luôn có thể tìm ra đủ quán ăn ngon từ khắp các con đường và ngõ hẻm. Đối với điểm này, Đường Trì vô cùng tín nhiệm.
Phong cách trang trí của nhà hàng không có gì đặc biệt, nhưng nó rất đơn giản và ấm áp. Trên bàn bên trong gần bếp, còn có một cô bé nhoài người về phía trước chuyên tâm làm bài tập về nhà của mình.
Đường Trì vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm tươi mát, cả người thèm ăn, không ngừng chảy nước miếng.
Buổi trưa không có nhiều người, ngồi mới có hai ba bàn. Phương Thương Mậu ngồi ở đó một mình, mặc chiếc áo khoác lông vũ dày cộp, quấn từ đầu đến chân.
Đeo một cặp kính, nhã nhặn, lịch sự.
Dù sao thì anh ta cũng là một người đã có tuổi, ngoài ba mươi tuổi, sức chống chọi với băng giá còn kém hơn cả Đường Chí.
Nếu nhớ không lầm, Phương Thương Mậu không lâu trước nên phải đi phẫu thuật chữa cận thị rồi, cho nên Đường Trì đã rất lâu không thấy Phương Thương Mậu đeo kính nữa. Suýt chút nữa không nhận ra anh ta.
Phương Thương Mậu không biết rốt cuộc thân phận của cô là gì. Theo lý mà nói, nên tìm một nơi cao cấp để gặp gỡ, nhưng Phương Thương Mậu không hài lòng.
Đối phương lấy tiền thua mạt chược để ủy hiếp anh ta, thật sự là không cần mặt mũi!
Khi Đường Trì bước vào phòng, anh ta liếc mắt nhìn một cái.
Dáng vẻ của cô gái trông giống như một sinh viên đại học. Cô ấy mặc quần áo rất giản dị. Ừm, ít nhất là không giống kiểu nữ sinh theo đuổi thời trang thời thượng đến trình độ cực cao hiện nay. Toàn thân mặc đều rất ấm, Khuôn mặt trái xoan chỉ to bằng bàn tay với chiếc khăn quấn quanh cổ. Đôi mắt sáng lạ thường, khuôn mặt biểu hiện sự lanh lợi và hiền lành. Thoạt nhìn chính là kiểu của một đứa trẻ ngoan được người lớn tuổi rất yêu thích.
Sau đó Phương Thương Mậu lại thu hồi ánh mắt.
Tuy là một cô gái xinh đẹp nhưng cô không quá lộng lẫy đến mức khiến người ta nhớ mãi không quên.
Ai biết rằng cô gái nhỏ này đã tiến thẳng về phía mình.
"Lão … Phương Thương Mậu, xin chào."
Cô nói ra trong tiềm thức, lại có vẻ như có thứ gì đó cắn vào lưỡi, kịp thời dừng lại, trực tiếp gọi tên của anh ta.
Phương Thương Mậu giật mình.
Anh ta đưa ánh mắt nhìn Đường Trì một lần nữa, liền thấy cô nở một nụ cười vô hại: "Tôi là Trì Trì bất quy, người gửi tin nhắn riêng cho anh trên Weibo." Phương Thương Mậu nên bị sốc.
Rốt cuộc, anh ta hoàn toàn không ngờ đối phương lại là một nữ sinh, dáng vẻ lại còn ngoan hiền như vậy!
Từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ thấy loại hình nữ sinh như này biết đi đánh đấm gì, tưởng trừng nó giống như một trò đùa.
Nhưng, hơn cả cú sốc, là sự tức giận.
Phương Thương Mậu chậm rãi thở ra một hơi: "Cô gọi tôi bằng tên, phía trước còn có thêm lão, là có ý gì?! Tôi đã già như vậy rồi sao? Cho dù cô mười tám tuổi, tôi cũng chỉ đáng để cô gọi một tiếng anh! "
Anh ta mới ba mươi lăm! ! !
Đường Trì:…
Lúc đó muốn gọi là lão Phương, nhưng nhất thời thuận miệng không đổi lại mà ...