Nghe thấy lời người đàn ông trong bóng tối, im lặng một lúc sau đó ngồi dậy và bật đèn lên
Ánh đèn lại bật sáng khiến Đường Trì vô thức nhìn anh ta
Cái nhìn thoáng qua vừa rồi đã đủ kinh ngạc nhưng bây giờ anh ta ngồi thẳng người, điều này khiến Đường Trì trong nháy mắt đã có thể nhìn rõ, thật sự là có chút đẹp trai so với nhận thức của Đường Trì
Với vốn từ vựng cằn cỗi trong đầu Đường Trì thì không thể tìm được từ ngữ nào thích hợp để miêu tả anh ta
Lẽ nào lý do xuyên không qua đây chính là để cô ấy có được cái nhận thức lâu năm, vốn dĩ trên thế giới này có phẩm chất tuyệt đỉnh như vậy sao?
Không đúng rồi, thế giới này và thế giới của cô đều giống nhau mà thôi, vậy cái thế giới vốn dĩ ban đầu của cô có phải là cũng có Cố Lâm Tranh không?
Anh ta đột nhiên cúi đầu xuống, dưới ánh đèn nền Đường Trì nhất thời không nhìn thấy biểu cảm của anh ta, chỉ có thể cảm thấy một cảm xúc mơ hồ trong con ngươi của anh ấy sau đó anh ấy đứng dậy rời khỏi giường, thân hình cao gầy, ngay cả trong bộ đồ ngủ, cũng không thể ngăn cản sự hoàn hảo đó.
Mà nhìn theo cách này thậm chí cái khí chất lạnh lùng của anh ta xem ra cũng tương đối khó gần
Ở trong trí nhớ cũng đích thực như vậy rồi
Đường Trì lại lần nữa tâm niệm một câu, cự phẩm nhân gian…
Anh xỏ dép, đi về phía bàn làm việc trong phòng ngủ rồi ngồi xuống, rút một điếu thuốc, lấy bật lửa màu bạc ra châm lửa
Thân điếu thuốc rất mảnh mai, đầu lọc bọc trong lá thiếc vàng giống như người đàn ông này, có khí chất tao nhã đồng thời toát ra khí chất mà người nghèo không thể chạm tới được.
Đường Trì:…..gia đình cô ấy đối với Cố Lâm Tranh mà nói có phải là nghèo không?
Anh hít một hơi nhẹ nhàng nằm xuống ghế, dựa đầu vào, nhắm hờ mắt thở ra một vòng khói, động tác đơn giản được anh thực hiện khiến anh có chút cảm giác giống ảnh bìa tạp chí người mẫu nam, thu hút đến chết mất thôi.
Anh khàn giọng nói: “Anh ngồi bên cạnh em một lát, em ngủ trước đi,một lát không phải đã ngủ rồi sao?”
Đường Trì có chút do dự sau đó cũng mở lời: “ lúc này anh không đi phòng đọc sách ngủ hay sao?”
Trong tivi đều không có diễn biến như thế này ?
Đôi mắt lạnh lùng của Cố Lâm Tranh chợt đảo qua có vẻ hơi khó tin, anh khịt mũi, cười bí hiểm: "Em đi ra ngoài ngay, mẹ anh sẽ tới hỏi em tại sao chúng ta không ngủ chung một phòng, ngày đầu tiên của đám cưới, tin tức chúng ta không hợp nhau có thể truyền ra ngoài đấy.”
Đường Trì:……
Sau đó ông nội của Cố Lâm Tranh sẽ rất tức giận, một khi ông ấy tức giận thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, dù sao người già cũng không thể chịu được kích động.
Nghĩ đến đây, Đường Trì một người vừa mới xuyên không qua , cảm thấy có chút áy náy, không dám làm cái gì rõ ràng là không phù hợp với hành vi của Đường Trì, đành phải nhắm mắt nằm lại trên gối.
Đương nhiên ngủ thì nhất định không làm sao có thể ngủ được rồi, trong lòng cô rất rối bời, nhìn điếu thuốc mà Cố Lâm Tranh đang hút có chút ưu sầu nói:” anh có thể đừng hút thuốc như thế có được không? em không thích mùi thuốc lá, hơn nữa đối với một người con gái phải hít mùi thuốc lá thì có hại rất là lớn.”
Ngay lúc đó, ánh mắt của Cố Lâm Tranh khiến Đường Trì có một cảm giác gì đó.
Dù vậy anh ấy vẫn đưa tay ra, hút nốt nửa điếu thuốc mình chưa vứt
Ý đồ này được thay thế bằng 1 từ để miêu tả Đường Trì chính là ép buộc
Mặc dù chuyện này do não Đường Trì tạo ra nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ, lấy chăn bông che lên đầu, ép mình nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Sau đêm nay Đường Trì đều không ngủ được, cũng không dám cử động , nửa tiếng sau Cố Lâm Tranh cũng lên giường ngủ thì cô cũng đều biết.
Rạng sáng, Đường Trì cảm thấy Cố Lâm Tranh đã dậy, đợi anh ấy ra khỏi phòng cô ấy liền lập tức đứng dậy.