Đường Trì lên xe, có chút như cưỡng ép, theo tiềm thức cô hỏi 1 câu :” Anh chiều nay không đi làm sao?”
Một người bận rộn như Cố Lâm Tranh, cho dù hôm nay là thứ bảy, anh ấy cũng nên có mặt ở công ty
Tập đoàn đều có những cố vấn chuyên môn, trước tiên vẫn là bố của Cố Lâm Tranh nắm quyền điều hành. Cố Thiên Hạc cũng ở đó, có lý do rằng Cố Lâm Tranh không nên quá bận rộn như thế nhưng anh ấy quá nghiêm túc trong công việc của mình, khi có thời gian rảnh anh ấy thà dùng nó để học 1 cái gì đó, hiếm khi lãng phí thời gian hoặc chểnh mảng.
Không phải vô cớ mà một số người sinh ra đã rất xuất sắc, nắm bắt được mọi thứ 1 cách tốt nhất, nỗ lực hơn bạn, xuất sắc hơn ban, mới là điều thực sự tuyệt vọng.
Vì thế mà Đường Trì mới ngạc nhiên
Cố Lâm Tranh lắc đầu.
Anh ta không giải thích bất kỳ điều gì cả, Đường Trì tự nhiên cũng sẽ không hỏi.
Trên thực tế, vốn dĩ anh ấy không về nhà nhưng Cố Hằng Tiêu và mẹ của Cố biết rằng Đường Trì hôm nay sẽ về nhà nên đã để Cố Lâm Tranh đưa Đường Trì trở về.
Buổi chiều, tập đoàn cũng không có việc gì lớn, Cố Hằng Tiêu 1 mình ở lại công ty cũng ổn, nhất định muốn để anh ta về nhà.
Đây cũng là lý do Cố Lâm Tranh tiện đường đón Đường Trì.
Anh đưa mắt đi chỗ khác, nhìn cảnh vật vụt qua cửa kính xe một cái, đôi đồng tử đen đặc như một khối mực không thể tan chảy, nhuốm màu sương mù, như bị ngăn cách bởi núi sông vô tận, rõ ràng là rất xinh đẹp nhưng cô ấy thực sự không thể nhìn thấy bộ mặt thật bên trong.
Anh ấy biết ý đồ của cha mẹ là gì, chỉ là muốn vun đắp tình cảm giữa anh và Đường Trì.
Đáng tiếc……..
Anh và cô nhất định sẽ không gọi điện về.
Anh ấy không thích bất cứ ai hay bất cứ điều gì, chỉ cần anh ấy sẵn sàng làm điều đó, nhưng không có nghĩa là anh ấy thực sự thích nó
Anh và Đường Trì kết hôn rồi, cũng không có nghĩa là cả 1 đời phải như vậy.
Thành thật mà nói, anh ấy đã có mọi thứ trong tầm tay của mình trong hơn 20 năm, tất cả đều quá dễ dàng, cho dù nó có khó khăn đến đâu, tự anh cũng có thể chinh phục được rất nhanh hoặc là tự mình giải quyết .
Có quá nhiều thứ để học, rất nhiều thứ để làm chủ
Đôi khi rất dễ quên đi những gì mình thực sự thích và thực sự muốn.
Cũng giống như tính tình của anh ấy, không nói lạnh lùng, chỉ nhạt nhẽo như nước. Đối với những việc quan tâm hay không quan tâm, nếu chỉ nhìn bên ngoài, thực sự sẽ nhìn không ra.
Đường Trì ngồi trên xe rất phép tắc, trước mặt mỹ sắc như vậy, lại là chồng cô, cô không ý tưởng nào khác, kia nhất định không bình thường.
Chỉ là câu nói của mẹ chồng cô đã có tác động rất lớn, câu nói của cô đã ổn định lại tâm hồn, kể ra cũng đúng, Đường Trì nghĩa 1 hồi, chỉ có thể nghĩ xem đó có phải là thân thể ở thế giới ban đầu của cô không, bị chiếm đóng bởi linh hồn của thế giới này?
Nhưng điều cô nói về linh hồn ổn định, có phải là đại diện linh hồn đã dung hợp hoàn toàn hay không, cho nên trở về cũng không được?
Nghĩ đến đây Đường Trì trong lòng cảm thấy buồn bực.
Cô ấy là một người lạc quan tự nhiên nhưng sau tất cả, cô ấy đã rời bỏ mọi thứ mà cô ấy quen thuộc cho dù thật ra thế giới hiện thực này với thế giới của cô cũng không khác nhau là mấy, thậm chí cha mẹ cũng là cha mẹ ruột của cô nhưng cái loại cảm giác kỳ quái này lại mang đến cảm giác buồn bực
Có những thứ thật không có gì có thể thay thế được.
Cô cúi đầu xuống, ngón tay thiếu chút nữa véo vào nhau, nhất thời áp suất không khí trở nên hơi thấp khiến Cố Lâm Tranh tinh tường ý thức được điều gì đó
Anh quay đầu lại và thấy cô gái đang cúi đầu như thể cô ấy đang có tâm trạng tồi tệ
Lúc này, anh chú ý đến những ngón tay không ngừng nghỉ của Đường Trì, ngây người, anh đột nhiên cau mày nòi “ nhẫn cưới đâu?”
Lời nói đột ngột khiến Đường Trì hoàn hồn, cô kêu một tiếng "à", cúi đầu nhìn xuống, rồi liếc nhìn ngón tay Cố Lâm Tranh, một chiếc nhẫn kim cương nhỏ, đeo trên ngón áp út mảnh mai của anh.