Thần Quang đang cúi đầu miên man suy nghĩ, thì giọng của Tiêu Cửu Phong đột nhiên vang lên: “Coi chừng rớt xuống mương bây giờ.”
Thần Quang giật mình, vội lùi về phía sau vài bước.
Lùi xong cô mới phát hiện con đường phía trước hoàn toàn bằng phẳng, làm gì có cái mương hay cái hố nào?
Người đàn ông đi bên cạnh cũng không quay đầu lại: “Đi đường phải tập trung, không được suy nghĩ lung tung.”
Thần Quang cắn môi, cô vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ, sao đầu óc của người đàn ông này lại xấu xa thế chứ?
Người đàn ông cao to đi phía trước, Thần Quang như nàng dâu nhỏ nối gót theo sau.
Cô nghĩ anh không phải là loại người tốt lành gì, nhưng khi nhớ tới bát cháo gạo lứt thơm ngào ngạt kia, bỗng cảm thấy anh cũng rất tốt, có thể nói là trên đời này không tìm được người đàn ông nào tốt như anh đâu.
Đúng lúc cô đang rầu rĩ, thì Tiêu Cửu Phong đột nhiên dừng bước chân.
Thần Quang nhìn sang, thấy đây là một căn phòng mà cả bức tường cũng muốn đổ xuống, trước phòng còn treo một tấm biển.
Thần Quang là người đọc kinh Phật, đương nhiên cô cũng hiểu biết được một ít chữ.
Mặc dù kinh Phật không liên quan đến chuyện thế tục, nhưng Thần Quang vẫn có thể đoán được chữ phía trên là “Văn phòng đội ngũ sản xuất Hoa Câu Tử.”
Thần Quang nhìn về phía Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong: “Đây là văn phòng của đại đội chúng tôi.
Hiện tại chuyện mà chúng ta cần là phải tới văn phòng chào hỏi một tiếng, nếu như cô đồng ý, tôi sẽ đăng ký hộ khẩu cho cô.”
Về phần giấy chứng nhận kết hôn này nọ, chắc chắn Tiêu Cửu Phong không nghĩ đến, càng không kịp để đợi, chỉ có thể phó mặc cho thời gian rồi nhìn tình hình, sau đó lại tính tiếp.
Thần Quang không ngốc, cô biết hộ khẩu là gì, có hộ khẩu rồi thì cô chính là người của đội ngũ sản xuất, có thể làm việc rồi lĩnh thức ăn giống như người dưới núi, chẳng còn là ni cô trong am không ai quản lý như xưa nữa.
Tiêu Cửu Phong nhìn bộ dạng hấp tấp của cô, cố ý hỏi: “Sao, cô không muốn à?”
Thần Quang nhanh chóng ra sức gật đầu: “Có có, tôi muốn, anh mau đăng kí cho tôi liền đi, xin anh đấy!!!”
Đột nhiên trong mắt Tiêu Cửu Phong hiện lên ý cười: “Nếu đã muốn như vậy, thế thì tôi sẽ làm cho cô.”
Thần Quang nhìn anh rồi cười ngơ ngác.
Cô luôn cảm thấy mặt anh đơ như bức tượng đá, lúc hơi trầm xuống thôi đã rất đáng sợ rồi, kiểu người như thế này nhất định rất dữ dằn, còn phải hung ác hơn cả bọn cướp đường mà sư thái hay nói tới.
Nhưng bây giờ Tiêu Cửu Phong lại đang cười, tuy không rõ ràng nhưng vẫn có nhìn ra được anh thật sự đang cười.
Lúc anh cười lên… trông cũng khá đẹp mắt.
Quả nhiên, hết lần này tới lần khác anh đều cười mình.
Trên mặt Thần Quang dần nóng lên, ngay cả lỗ tai cũng bắt đầu ửng hồng.
Nụ cười của Tiêu Cửu Phong nhanh chóng biến mất, anh lại tiếp tục trầm mặt xuống: “Đi nào, vào trong với tôi.”
Sau khi đi vào, chỉ thấy ở văn phòng có ba người ngồi, hai người trẻ tuổi ngồi một bên bàn bạc chuyên thu hoạch lúa mì gì đó, bên cạnh là một người đàn ông tầm khoảng ba mươi tuổi, đang đọc một tờ giấy cầm trên tay.
Hắn ta tên Tiêu Bảo Đường, cùng dòng họ với Tiêu Cửu Phong, mặc dù Tiêu Bảo Đường lớn hơn anh tận mười bốn tuổi, nhưng nói về vai vế trong dòng họ thì lại thấp hơn Tiêu Cửu Phong, vừa thấy Tiêu Cửu Phong hắn liền thân thiện chào hỏi: “Chú, chú qua đây ngồi đi.”
Nói đến nửa chừng, hắn mới nhìn sang Thần Quang, hơi do dự một chút, lát sau mới nói với vẻ hoài nghi: “Chú, đây chính là cô vợ mà chú nhận về?”
Thần Quang nghe người khác nhắc tới mình, lập tức chân tay lóng ngóng, hận không thể biến mất ngay tại chỗ.
Tiêu Cửu Phong gật đầu: “Đúng thế.”
Tiêu Bảo Đường đương nhiên có chút thất vọng: “Trông gầy quá, cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Thần Quang: “Tôi...
“
Tiêu Bảo Đường: “Tôi đang hỏi cô bao nhiêu tuổi?”
Thần Quang do dự một chút, chỉ vào Tiêu Cửu Phong, cẩn thận nói: “Muốn biết tôi bao nhiêu tuổi thì phải hỏi anh ta ý.”
Tiêu Bảo Đường sững sờ tại chỗ, hắn ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Cửu Phong, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao cô gái này ngay cả tuổi của mình cũng không biết, còn phải hỏi chú họ của hắn?
Tiêu Cửu Phong: “Mùa đông năm nay cô ấy tròn mười tám tuổi, anh xem trước một chút rồi đăng ký một cái hộ khẩu cho cô ấy đi.”
Tiêu Bảo Đường: “Hả? Vẫn chưa tròn mười tám tuổi sao, thế thì chưa kết hôn được rồi còn gì!”
Hắn là cán bộ, đương nhiên biết rõ phải tuân thủ luật pháp.
Hiện tại, những người trong nông thôn này không nghe khuyên bảo, hở ra một chút là lại đính hôn hoặc kết hôn ở độ tuổi vị thành niên, hắn chỉ có thể để các cô cấp trên xuống nông thôn làm việc, vừa tuyên truyền lại ra sức ngăn cản.
Tiêu Cửu Phong: “Tôi nói muốn cùng cô ấy kết hôn hồi nào? Trước tiên, tôi nhờ anh đăng ký hộ khẩu giùm cho cô ấy, còn chuyện cưới xin gì đấy, chờ đến khi đủ tuổi rồi mới tính tiếp.”
Cuối cùng Tiêu Bảo Đường cũng hiểu rõ, có điều sau khi hiểu rồi, hắn lại không nhịn được đánh giá Thần Quang một chút.